Đôi mắt Lý Quốc Chấn ướt nhoè vẩn đục, thở dài một hơi.
Lần này, ông ấy nhất định sẽ bầu bạn ở bên cạnh Loan Loan.
Hà Loan Loan thoạt nhìn rất bình tĩnh, thậm chí cô còn cùng Lý Quốc Chấn ăn một bữa cơm.
Mà tin tức Cố Dục Hàn xảy ra chuyện lan truyền nhanh chóng, viện gia quyến đều ầm ĩ cả lên.
Những người ban đầu vô cùng hâm mộ Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn trong nháy mắt đều đồng cảm với Hà Loan Loan.
"Ôi, chẳng trách hai người bọn họ đều đẹp như vậy, tình cảm lại sâu sắc, chắc ông trời cũng phải ghen ghét!"
"Bây giờ Hà Loan Loan thật đáng thương, về sau đoàn trưởng Cố không còn nữa thì cô ấy sống ở viện gia quyến thế nào được đây?"
"Ngay cả con còn chưa có, đoàn trưởng Cố ưu tú như vậy, ôi, không phải là cô ta khắc đoàn trưởng Cố đấy chứ..."
"Các cô không biết đấy thôi, nghe nói Hà Loan Loan mới vừa sinh ra, mẹ cô ta đã chết, hiện tại chồng cô ta lại chết, nói không chừng đúng là do Hà Loan Loan khắc đấy!"
...
Lời đồn bên ngoài nổi lên bốn phía, lời nào cũng có.
Mà vừa lúc bà Từ - mẹ chồng trước của Tào Quyên - mãn hạn hình phạt được phóng thích, bởi vì bà ta phạm tội cố ý gây thương tích, hơn nữa đã lớn tuổi, bị giam giữ nửa năm liền ra ngoài.
Bà cụ Từ tuổi tác đã cao, còn ngồi tù.
Lúc ra ngoài con trai đã ly hôn, thanh danh bị hủy sạch, còn bị giáng chức!
Trong lòng bà ta hận Hà Loan Loan đến mức ngứa cả răng!
Bỗng nhiên nghe nói Cố Dục Hàn xảy ra chuyện thì vui mừng đến mức vỗ tay!
Lập tức vọt tới viện gia quyến nói cười khắp nơi, còn cố ý đến chỗ cách cửa nhà Hà Loan Loan không xa lớn tiếng nói chuyện với người khác.
Bà cụ da mặt nhăn nheo hớn hở: "Tôi đã bảo mà, không phải không có báo ứng mà là chưa tới lúc thôi! Có người ấy à, chính là kẻ ti tiện! Làm hại con trai nhà tôi vợ con ly tán, làm hại bà già như tôi đã tuổi cao mà còn phải ngồi tù, bây giờ báo ứng đã đến tận mặt rồi đấy?!
Ha ha, tôi nói các cô đừng không tin, loại người này mệnh cứng lắm, đã khắc c.h.ế.t mẹ ruột của mình rồi lại khắc c.h.ế.t chính chồng mình! Về sau, còn khắc nữa! Nói không chừng cả đời đều bơ vơ không nơi nương tựa, không chồng không con cái, c.h.ế.t ở chỗ nào cũng không biết đâu!"
Hà Loan Loan đang ở trong phòng thu dọn giấy chứng nhận của mình, giọng nói của bà cụ Từ ở bên ngoài truyền vào rất rõ ràng.
Một cô vợ lính khác là Tôn Mai khuyên: "Bà cụ Từ, bây giờ bà mới ra ngoài thì tích đức tí đi, người ta đang gặp chuyện, lời này của bà khó nghe quá! Hơn nữa, người ta tạo không ít phúc cho viện gia quyến của chúng ta đấy, con đường kia cũng là do cô ấy sửa..."
Bà cụ Từ trợn đôi mắt tam giác lên lớn tiếng mắng: "Tôi nói cô à mà cô ở đây ồn ào! Đứa ti tiện nhà cô cũng chẳng ra gì đâu! Còn không phải là đi theo cô ta bợ đít, cô ta cho cô chỗ tốt hay sao? Cô tiếp tục đi theo nịnh hót cô ta đi! Đi nịnh hót tiếp đi, cẩn thận cô ta cũng khắc c.h.ế.t cả chồng của cô đấy!"
Hà Loan Loan khẽ cắn môi, đang định lao ra.
Bao Thải Hồng không biết từ nơi nào lao tới, đi lên đổ một chậu nước xuống từ trên đỉnh đầu bà cụ Từ!
Ngày thường Bao Thải Hồng không phải người mạnh mẽ như thế, nhưng lần này, có người bắt nạt Loan Loan như vậy, dù có phải liều mạng thì cô ấy cũng muốn dạy dỗ bà già đáng c.h.ế.t này!
Bà cụ Từ kêu thảm thiết một tiếng!
Tuy rằng hiện tại là mùa hè, bị giội một chậu nước lạnh cũng sẽ không sinh bệnh, nhưng má nó chứ, đó là nước rửa chén đấy!
Đồ ăn thừa, nước tương, lá cải nát đều dính ở trên mặt bà ta!
Bà cụ Từ còn muốn chửi, Bao Thải Hồng đi lên nhét luôn bùn vào miệng bà ta: "Cho bà chửi này! Bà chửi tiếp đi! Ai bà cũng dám mắng! Bao Thải Hồng tôi chưa bao giờ đánh nhau với người khác, hôm nay sẽ mở tiền lệ cho bà! Đi, chúng ta đến chỗ chủ nhiệm hội phụ nữ nói đi!
Bà có gì thì đến trạm phát thanh mà chửi! Bà đến thủ đô mà chửi ấy! Nhìn xem có thể chửi ra được tiền đồ xán lạn cho con trai của bà không! Bà già đáng c.h.ế.t nhà bà, tức c.h.ế.t tôi rồi! Hôm nay Bao Thải Hồng tôi phải thay trời hành đạo!!"
Nói xong Bao Thải Hồng kéo bà cụ Từ đến chỗ chủ nhiệm hội phụ nữ.