Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 342



Hà Loan Loan nhanh chóng tìm mấy người hàng xóm gần đó, muốn đến nhà Từ Trưởng Tiến chặn người, nhất định phải tìm được đứa bé!

Lần này, Hà Loan Loan căn bản không biết Tào Quyên sẽ tới hôm nay, càng không biết Từ Trưởng Tiến sẽ cướp đứa bé đi như vậy.

Cô vốn đã lo lắng Từ Trưởng Tiến sẽ quấy rầy Tào Quyên, hiện tại không ngờ đã thật sự xảy ra!

"Tào Quyên cô đừng lo lắng, anh ta không chạy ra khỏi viện người nhà được, nhất định sẽ tìm thấy đứa bé thôi!"

Hà Loan Loan cùng Tào Quyên tìm đến chính ủy Từ.

Biết được lại là chuyện do Từ Trưởng Tiến gây ra, chính ủy Từ đau hết cả đầu, lập tức sai người đi tìm Từ Trưởng Tiến.

Nói ra thì hai người bọn họ đều mang họ Từ, nhưng Từ Trưởng Tiến này thật đúng là làm mất hết thể diện của chính ủy Từ!

Chính ủy Từ quát: "Từ Trưởng Tiến! Anh mang đứa bé chạy đi đâu!"

Từ Trưởng Tiến đã sớm lên kế hoạch với mẹ anh ta, nhất định phải cướp được Trân Trân về tay, thế là nể tình Trân Trân, Tào Quyên cũng sẽ bằng lòng trở về.

Nghe nói Tào Quyên làm công việc xuất sắc ở xưởng quần áo trong thành phố, tiền lương không thấp.

Nếu có thể phục hôn thì tiền lương của Tào Quyên cũng đủ để gia đình bọn họ sống rất tốt, tuy rằng hiện giờ Từ Trưởng Tiến đã bị giáng chức nhưng cũng không cần lo lắng chuyện sinh hoạt nữa.

Đối mặt với sự chất vấn của chính ủy Từ, Từ Trưởng Tiến gân cổ lên nói: "Chính ủy, sao có thể nói là tôi cướp đứa bé được? Quyền nuôi dưỡng đứa bé vốn là của tôi! Đàn bà nhà ai đã ly hôn rồi còn có thể mang đứa bé đi chứ?

Trái tim Tào Quyên không ở chỗ tôi, nói không chừng đã sớm đã có người khác ở bên ngoài rồi, sao tôi có thể để con gái tôi nhìn thấy cô ta ở bên người đàn ông khác? Đứa nhỏ này là con của tôi, về sau không để Tào Quyên nuôi!"

Chính ủy Từ quát: "Vớ vẩn!"

Tào Quyên ở bên cạnh đã sắp sụp đổ: "Từ Trưởng Tiến! Lúc trước ly hôn là vì cái gì, không phải bởi vì mẹ anh đ.â.m mười một cây kim vào trong người Trân Trân sao?! Tôi có thể yên tâm giao con cho các người sao?"

Từ Trưởng Tiến cười lạnh: "Cô cũng biết đó là lúc trước, là trước đây! Mẹ tôi đã ngồi tù, hối cải rồi, biết sai rồi! Làm gì có bà nội nào không thương cháu? Đứa bé là người nhà họ Từ chúng tôi, nói toạc ra, cho dù cô có đi kiện tôi thì con bé cũng là con cái nhà họ Từ tôi thôi!"

Tào Quyên tức giận đến choáng váng: "Anh, tên khốn nạn nhà anh!!"

Cô ấy đúng là mắt mù mới gả cho một tên khốn nạn như vậy!

Chẳng trách Loan Loan nhắc nhở cô ấy có muốn đi ra ngoài mở mang một phen hay không, bởi vì nếu sống ở Tây Lâm thì nhà họ Từ sẽ vĩnh viễn không buông tha cô ấy!

Chỉ dựa vào việc Trân Trân là con cái nhà họ Từ, bọn họ đã có một vạn loại lý do tới tra tấn mẹ con bọn họ rồi!

Đối mặt với sự dây dưa của Từ Trưởng Tiến, chính ủy Từ cũng có chút bất đắc dĩ: "Đồng chí Tào Quyên, tuy rằng hai người các cô đã ly hôn nhưng quả thật lúc ấy quyền nuôi con ở trong tay Từ Trưởng Tiến, anh ta đã đồng ý để cô nuôi con bé, nhưng hiện tại lại yêu cầu phải đưa đứa bé về, dựa theo pháp luật quả thật là không sai…"

Chuyện mà đến pháp luật còn không quản được thì đơn vị quản thế nào đây.

Cho nên có những lúc, đám người thiếu đạo đức dám làm loạn không kiêng nể gì.

Đây cũng là nhược điểm của Tào Quyên mà hai mẹ con Từ Trưởng Tiến tóm được.

Thậm chí, sau đó bọn họ có thể lợi dụng Trân Trân đòi phí nuôi con từ Tào Quyên!

Tào Quyên tức giận đến phát run: "Nhưng mà bọn họ không thương đứa bé!! Sao bọn họ có thể chăm sóc tốt cho đứa bé đây!"

Từ Trưởng Tiến căn bản không thể nói chuyện cùng: "Chẳng lẽ chỉ có cô thương con thôi à? Cô thương con sao còn ly hôn với tôi? Để đứa bé không thể hưởng thụ sự đoàn viên cha mẹ bên nhau? Tào Quyên cô là kẻ ích kỷ nhất! Cô căn bản không thương đứa bé!

Đứa bé đi theo cô, chỉ có một người thân là mẹ như cô, nhưng nếu đi theo tôi, toàn bộ người trong nhà đều là người thân của nó!"

Nghe được lời này, Hà Loan Loan tức đến bật cười: "Anh nói lời này, quả đúng là Diêm Vương kể chuyện xưa, toàn chuyện ma quỷ! Làm như trước khi chưa ly hôn các người đã rất thương yêu đứa bé vậy? Anh ôm Trân Trân được mấy lần? Mẹ anh đ.â.m mười một cây kim vào trong người Trân Trân, bà ta thật lòng ăn năn rồi à? Hay là gọi bà ta tới hỏi thử nhé?

Anh cũng đừng bảo bà ta trốn chui trốn lủi, cứ gọi ra hỏi xem định thương yêu đứa bé như thế nào! Anh nói rất đúng trên đời này làm gì có bà nội nào không thương cháu gái? Đáng tiếc bà nội này của nhà các người có độc, không hề thương cháu gái!

Từ Trưởng Tiến, Trân Trân đi theo mẹ, mắt thường cũng có thể thấy được càng ngày càng tốt, đi theo anh và bà nội, có phải cách mấy ngày lại phải bị ngược đãi không?"

Từ Trưởng Tiến thẹn quá thành giận: "Miệng cô tích đức tí đi! Chuyện của nhà chúng tôi có liên quan gì tới cô!"

Chuyện này thật đúng là như vậy, nếu như anh ta không muốn giao đứa bé ra thì ai nói cũng vô dụng.

Tào Quyên hoàn toàn thất vọng, không ngờ mình nỗ lực như vậy vẫn sẽ bị người nhà họ Từ làm cho rối tinh rối mù!

Nhưng làm sao cô ấy có thể bỏ Trân Trân được?

Hà Loan Loan quay đầu nháy mắt với Tào Quyên, thở dài nói: "Được rồi, Tào Quyên, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Anh ta cướp thì cho anh ta đi, vốn dĩ không phải cô còn muốn cho anh ta một khoản tiền lớn để mua lại quyền nuôi con sao? Hiện tại bỏ đi, đưa đứa bé cho anh ta, cô tái hôn rồi cũng có phải không thể sinh nữa đâu!"

Tào Quyên sửng sốt, mau chóng hiểu ra, cô ấy lau nước mắt: "Cô nói cũng phải, Từ Trưởng Tiến, cho anh quyền nuôi con đấy! Mấy tháng nay anh không hề cho tôi phí nuôi dưỡng, về sau tôi cũng sẽ không cho anh phí nuôi dưỡng, anh muốn nuôi thì tự mình nuôi đi!"

Nói xong cô ấy xoay người bỏ đi.

Từ Trưởng Tiến sửng sốt một lát.

Một khoản tiền lớn?

Anh ta nhìn thấy bây giờ Tào Quyên ăn mặc thời thượng, bỗng nhiên liền cảm thấy mình lỗ to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.