Biết được đối tượng xem mắt của Tào Quyên nhiệt tình như vậy, giống như muốn lập tức bỏ con cái kết hôn sống cuộc sống tốt đẹp, cả người Từ Trưởng Tiến không có chỗ nào thoải mái cả.
Tào Quyên đã đi làm kiếm được tiền lương, dựa vào đâu mà không nuôi con?
Nếu thật sự để đứa bé ở lại nhà họ Từ, Tào Quyên lấy chồng mới, phủi m.ô.n.g đi mất thì sau này đứa bé sẽ thật sự là gánh nặng của nhà họ Từ mất!
Dựa vào đâu chứ!
Đó chỉ là một con vịt giời, nuôi một buổi tối đã mệt c.h.ế.t cả người, lúc thì khóc lúc thì đi tiểu, huống chi đối tượng xem mắt của Từ Trưởng Tiến là chị họ nhà họ Ninh đã yêu cầu không được nuôi đứa bé.
Từ Trưởng Tiến sốt ruột khó dằn nổi, buộc Tào Quyên lấy đi quyền nuôi con.
Tào Quyên sống c.h.ế.t không cần, hai người cãi nhau một trận to, cuối cùng Từ Trưởng Tiến dùng đòn sát thủ, nếu Tào Quyên không cần con cái thì anh ta sẽ đưa Trân Trân cho người khác!
Lúc này Tào Quyên mới "miễn cưỡng" lấy quyền nuôi dưỡng.
Hai người đến Cục Dân Chính làm thủ tục, không ai phải cho ai tiền.
Rồi sau đó nhận lấy đứa bé một cách rất thuận lợi.
Một ngày không gặp, cả người Trân Trân đã bẩn thỉu nhem nhuốc, trên mặt đầy nước mắt, tóc tai bù xù, tay dính đầy nước mũi…
Tào Quyên cúi đầu: "Loan Loan cô nói rất đúng, tôi cần phải rời đi, tôi nên đi đâu đây?"
Hà Loan Loan nhẹ giọng nói: "Hay là đến Kinh Thị đi! Nơi đó thị trường tốt hơn, cơ hội nhiều hơn, bây giờ Trân Trân còn nhỏ, cô nỗ lực khiến khởi điểm của con bé cao hơn thì sau này con bé sẽ không gặp phải những khốn khổ mà trước đây cô từng trải qua nữa."
Đôi mắt Tào Quyên chua xót: "Được."
Cô ấy trở về liền muốn thực hiện kế hoạch, phải giao lại công việc trong xưởng quần áo ở Tây Lâm, may mà trong tay cô ấy có chút tiền, đến Kinh Thị cũng không tới mức không ăn ngon không có nơi ở.
Nhưng tới bên kia thì tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Hạ Quân cũng không nhìn nổi, trực tiếp bảo với Tào Quyên: "Cháu yên tâm, chờ đến lúc đó không phải chúng ta đều ở Kinh Thị sao? Cháu có thể tìm mẹ con bác, có cái gì khó khăn cháu cứ việc nói!"
Điều này làm lòng Tào Quyên trở nên ấm áp, xử lý chuyện công việc với tốc độ thật nhanh, rồi sau đó không nán lại ở Tây Lâm mấy ngày mà trực tiếp mang theo con đến Kinh Thị.
Bên này, sau khi Từ Trưởng Tiến thay đổi quyền nuôi con liền vô cùng sốt sắng muốn đính hôn cùng chị họ Ninh.
Hai nhà ngồi xuống thương lượng chuyện sính lễ, thật ra trong tay Từ Trưởng Tiến có chút tiền tiết kiệm, hơn nữa còn đi ra ngoài mượn một ít, kết hôn không thành vấn đề.
Anh ta và chị họ Ninh còn đi ra ngoài hẹn hò vài lần, hai người trò chuyện với nhau rất vui, chị họ Ninh rất biết khen người khác.
Có ai mà không thích nghe lời hay ý đẹp cơ chứ? Từ Trưởng Tiến quả thực cảm thấy đã gặp được chân ái!
Bà cụ Từ một lòng muốn ôm cháu trai, hỏi thăm con gái nhà Ninh gần như đều sinh con trai, gen này nhất định không tệ!
Bà ta đi mua vải mới, mua bông mới chuẩn bị làm bộ chăn, còn đặt làm tủ quần áo mới vân vân.
Thật ra con người này rất đê tiện.
Lúc trước khi cưới cô con dâu đầu tiên, bà ta chẳng chuẩn bị gì cả, chỉ duy nhất làm một bộ chăn đệm cho con trai con dâu, bên trong còn là đệm chăn cũ đã biến thành màu đen.
Nhưng cuộc hôn nhân lần hai này, bà ta lại tung ta tung tăng vội vàng hầu hạ.
Bà cụ Từ đi khắp nơi nhục mạ Tào Quyên, nói Tào Quyên chạy theo người khác rồi, không biết xấu hổ, hạ tiện vân vân.
Sau đó khen con dâu mới sắp cưới vào nhà: "Con dâu mới của tôi m.ô.n.g to, khẳng định có thể sinh ra con trai! Vừa dịu dàng vừa biết săn sóc, cần mẫn lắm đấy! Tôi dám khẳng định toàn bộ viện gia quyến này đều không tìm được người thứ hai tốt hơn cô con dâu mới này của tôi!"
Hà Loan Loan cũng nghe thấy vài lần, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhà họ Từ bận việc mấy ngày, rốt cuộc cũng tới hôm đính hôn.
Mấy bề trên trong nhà chị họ Ninh cũng tới.
Đều là người cầm tiền làm diễn viên, ai nấy đều như đang so bì diễn xuất.
Tới nhà họ Từ, chưa nói được mấy câu, thím hai của chị họ Ninh bỗng nhiên nói: "Ai da, sao tôi bỗng nhiên nhớ ra, nơi này của các người có một người làm bà đ.â.m mười một cây kim lên người cháu mình nhỉ? Nhà họ Từ các người chắc không phải là gia đình ác độc không biết xấu hổ như vậy chứ?"