Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 352



Hoàng Vũ Vi sửng sốt: "Thầy ơi, thầy muốn đi đâu?"

"Thầy muốn đi Kinh Thị dạy học, Vũ Vi, tình cảm thầy trò của chúng ta dừng ở đây, sau này chúc em thuận buồm xuôi gió."

Chuyện này đối với Hoàng Vũ Vi mà nói quả thực là một cơn sấm sét!

Nhưng không còn cách nào khác!

Cô ta chỉ có thể bị bắt chấp nhận kết quả này!

Chờ sau khi trở về Hoàng Vũ Vi lập tức tìm đến Hoàng Vũ Nhu phàn nàn: "Không ngờ đại sư Thương Tế lại muốn đi Kinh Thị dạy học, nhưng mà ông ta còn chưa dạy cho chị biện pháp điều trị ung thư, cha đã nói rồi, nếu không lấy được bí phương này thì không thể nào chữa bệnh cho vị kia ở Kinh Thị, làm sao chúng ta…"

Hoàng Vũ Nhu cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng lại vỗ tay Hoàng Vũ Vi nói: "Chị đừng vội, vừa lúc em cũng muốn đến Kinh Thị học, hay là chị đi cùng em đi, không phải là không thể làm công việc ở bệnh viện bên Tây Lâm này rồi sao?

Bệnh viện ở chỗ của anh ba Mộ bên kia, chị muốn vào không phải rất đơn giản sao? Anh ấy đối xử tốt với chị như vậy, sắp xếp công việc cho chị chắc chắn dễ như trở bàn tay."

Nghĩ đến anh ba Mộ, Hoàng Vũ Vi mới yên tâm hơn: "Vậy chị sẽ theo em cùng đến Kinh Thị! Vũ Nhu, em đừng quên, cha chị giúp em sắp xếp việc đi học này là vì cái gì!"

Hoàng Vũ Nhu gật đầu: "Đương nhiên là em biết, không phải là vì Triệu Giai Thành cũng đi học ở Kinh Đại sao? Chỉ cần em có thể kết hôn với Triệu Giai Thành thì bác có thể tạo dựng quan hệ với nhà họ Triệu."

Nhà họ Triệu là một trong ba dòng họ lớn ở Kinh Thị, thậm chí còn trâu bò bơn cả người cậu Hạ Kính Đình của Cố Dục Hàn.

Hoàng Vũ Vi khẽ cắn môi: "Chúng ta từng chịu nhục nhã, chờ tương lai đều phải trả lại cho Hà Loan Loan!"

Hai chị em ở bên kia lên kế hoạch.

Hà Loan Loan thì cùng Cố Dục Hàn đi giải sầu.

Trước đó hai người vẫn luôn bận chuyện công việc rất ít khi được ra ngoài như vậy.

Chân của Cố Dục Hàn cũng đã khôi phục không tệ, tuy rằng không thể vận động kịch liệt nhưng chậm rãi đi đường cũng trợ giúp việc tập luyện cơ bắp ở chân.

Hai người mua kem bơ, ngồi ăn ở dưới bóng cây trên bờ sông.

Nhưng ý nghĩ của Cố Dục Hàn không ở kem, thi thoảng lại hôn lên môi vợ.

Môi dính kem bơ, đúng là có mùi có vị.

Bất tri bất giác, môi của hai người chạm vào nhau, quên cả ăn kem.

Chờ nụ hôn kết thúc, kem cũng đã tan rồi.

Hà Loan Loan có chút hối hận: "Đều tại anh đấy! Tiếc thay cho cây kem."

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dục Hàn nở nụ cười: "Em không cho anh ăn thịt, còn không cho ta ăn canh? Nếu như đêm nay có thể để anh ăn chút thịt…"

Gương mặt Hà Loan Loan ửng đỏ, sau khi Cố Dục Hàn lịch kiếp lần này trở về, lòng cô vẫn còn sợ hãi, lúc nào cũng rất cẩn thận.

Nếu không phải bởi vì cô biết đông y, chắc chắn cơ thể của Cố Dục Hàn sẽ để lại rất nhiều di chứng.

Cô cắn môi: "Không phải phải về Kinh Thị làm hôn lễ sao? Vậy chờ đêm tân hôn…"

Đêm tân hôn? Thế cũng phải lâu lắm!

Cố Dục Hàn không tình nguyện lắm, nhưng vợ bảo anh điều dưỡng thân thể, anh cũng không thể từ chối, chỉ đành giữ lấy gáy cô lại hôn thật mạnh mấy cái.

Chờ chàng trai này hôn đủ rồi, Hà Loan Loan mới mở miệng: "Anh cùng em đến cục giáo dục một chuyến đi, em muốn kiểm tra một việc."

Cô nhớ tới Ngô Linh Lị, cô gái trẻ tuổi gặp được mấy hôm thi cử lúc trước.

Thời đại này đọc sách không dễ dàng, Hà Loan Loan phải xác định xem Ngô Linh Lị có thể thuận lợi đi học hay không.

Lúc này, Ngô Linh Lị bị cha cô ấy tát một cái lên trên mặt!

Bốp!

"Không gả cũng phải gả! Mày thi rớt còn muốn thi lại à? Nằm mơ! Ông đây nói cho mày biết, đã nhận sính lễ rồi, ngày mai người ta sẽ tới đón dâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.