Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 364



Không chỉ là hai người bọn họ mà những người khác trên xe lửa cũng lần theo mùi hương tìm tới nơi.

“Ai da, hai gười ăn gì vậy? Sao lại thơm như thế!”

Hà Loan Loan cười mỉm đáp: “Là mì ăn liền tôi tự làm, đã dùng dầu chiên mì một lần, bây giờ chỉ cần ngâm nước sôi một chút, bỏ thêm tương thịt bò lên là có thể ăn.”

Cả toa xe đều tràn ngập mùi mì thịt bò thơm phức!

Con người là sinh vật háu ăn trời sinh.

Rất nhanh đã có người chủ động lên tiếng: “Đồng chí nữ này, cô còn mì gói không? Bao nhiêu tiền một phần? Tôi muốn mua một phần!”

Hà Loan Loan làm không ít vì mì sợi này thật sự quá thơm!

Cô còn bỏ vào không gian một ít, lúc này mọi người trên xe đều đói đến mức bụng sôi ùng ục, cô cũng không định ăn mảnh một mình.

“Năm hào một gói! Các vị tự nấu nước sôi, tôi sẽ cho tương thịt bò miễn phí! Nhưng tôi chỉ có hai mươi gói, bán hết rồi là không còn nữa!”

Hoàng Vũ Vi thấp giọng nói: “Đắt như vậy, ăn cướp à...”

Cô ta vẫn mua nổi nhưng Hà Loan Loan bán quá đắt rồi! Mì thịt bên ngoài bán cũng chỉ có hai hào một bát!

Nhưng phàm là người biết nhìn hàng đều rõ tương thịt bò của Hà Loan Loan đều là thịt bò thật, cho nhiều thịt bò như vậy, giá này thật sự không đắt!

Hai mươi gói mì nhanh chóng bị người ta tranh đoạt.

Đám hành khách hưng phấn đi nấu mì, một bà thím không màng việc có thể bị bỏng miệng, ngoạc mồm ăn ngay rồi lớn tiếng khen: “Ai da mẹ tôi ơi! Đây là tô mì ngon nhất tôi từng được ăn đó! Quá thơm!”

Những người khác cũng lập tức giơ ngón tay cái, hâm mộ nhìn Cố Dục Hàn: “Cậu nhóc, tay nghề của vợ cậu thật tốt, cậu đúng là có phúc!”

Cố Dục Hàn cũng cười đáp lại: “Mọi người nói rất đúng, tôi quả là đang hưởng phúc.”

Sức ăn của anh lớn, Hà Loan Loan không chỉ có cho anh ăn mì gói không mà còn cho thêm bốn quả trứng gà kho.

Thứ này hoàn toàn không giống trứng luộc, đây là trứng gà kho Hà Loan Loan làm, bên ngoài ánh lên màu đỏ nhàn nhạt của tương, cắn một miếng là thấy thơm đến mức linh hồn nhỏ bé muốn bay lên!

Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu nhìn bát mì trong tay, cảm thấy thật sự khó nuốt!

Chỉ có thể trách mì gói kia của Hà Loan Loan quá thơm!

Mà Hà Loan Loan đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mì gói cô làm được người ta hoan nghênh như vậy, cô hoàn toàn có thể thành lập một công ty thực phẩm!

Sau này làm bá chủ ngành mì gói cũng rất có tiền đồ đó!

Người có tiền trước giờ đâu chỉ đầu tư vào một mảng, chờ cô ổn định xí nghiệp rồi thì không phải chỉ cần ngồi chờ tiền tự rơi vào túi à?

Cứ quyết định như vậy, Hà Loan Loan lập tức suy nghĩ về bản kế hoạch của mình.

Trời tối rất nhanh, mùi mì gói cũng dần dần tản đi hết.

Có không ít người đã chìm vào giấc ngủ.

Cố Dục Hàn đứng dậy đi vệ sinh.

Hoàng Vũ Vi thoáng nhìn chiếc rèm của Hà Loan Loan, khẽ cắn môi đi theo.

Cô ta muốn giả vờ tình cờ đụng phải Cố Dục Hàn, muốn nói với Cố Dục Hàn vài câu, cho dù chỉ là vài câu thì cô ta vẫn muốn làm tăng cảm giác tồn tại của mình trước mặt anh!

Trước lạ sau quen, chỉ cần cô ta xuất hiện trước mặt anh đủ nhiều, một ngày nào đó cô ta sẽ có thể bước vào cuộc sống của anh!

Cố Dục Hàn mới vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã đụng phải Hoàng Vũ Vi.

Ánh mắt cô ta lập lòe, trên mặt đều là vẻ tủi thân và không cam lòng, trực tiếp cản đường anh.

“Đoàn trưởng Cố, tôi có mấy lời muốn nói với anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.