Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 368



Cả buổi tối mà hai người chẳng ngủ được bao nhiêu.

Hơn tám giờ sáng hôm sau là tới trạm, Hoàng Vũ Vi mơ thấy rất nhiều ác mộng, vừa mở mắt thì lại thấy Cố Dục Hàn đang tự tay pha sữa đậu nành cho Hà Loan Loan.

Bọn họ có mang theo bột sữa đậu nành, bỏ thêm đường trắng, chuẩn bị thêm bánh trứng gà là đã có một bữa sáng không tệ.

Tối hôm qua anh đã lấy lại tài sản cho hành khách, lại cứu cô ta từ tay kẻ bắt cóc, tình cảm Hoàng Vũ Vi dành cho anh càng trở nên không bình thường.

Nhưng bây giờ anh đang lấy sữa đậu nành cho Hà Loan Loan, cẩn thận thổi nguội, sợ Hà Loan Loan bị bỏng.

Tại sao anh lại yêu thương Hà Loan Loan như vậy như vậy...

Người đàn ông tốt như thế, nếu như thuộc về cô ta thì tốt rồi.

Vì sao người xấu mặt luôn là cô ta, người lập công đều là Hà Loan Loan?

Nếu lúc này trên xe đột nhiên có bệnh nhân cần cấp cứu thì tốt rồi, Hoàng Vũ Vi nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên cứu người!

Cô ta tưởng tượng ra bộ dáng vĩ đại của mình lúc cứu người, cả người cảm giác như đang bay lên.

Hoàng Vũ Vi thật không ngờ ảo tưởng của cô ta lập tức thành hiện thực!

Lập tức có người lớn tiếng kêu cứu!

“Xin hỏi trên xe có đồng chí nào là bác sĩ không? Ở toa ba có một bác gái ngất xỉu!! Cần cấp cứu!”

Hoàng Vũ Vi nhanh chóng đi qua.

Lúc này trên tàu cũng còn vài vị bác sĩ.

Hoàng Vũ Vi từng cấp cứu cho người khác, cô ta đẩy lui mọi người: “Để tôi! Tôi là bác sĩ du học về, đang định đến Kinh thị nhận chức! Đông y tây y gì tôi cũng biết!”

Cô ta vừa nói vậy thì những người khác cũng không giành nữa, nhanh chóng nhường vị trí cho cô ta.

Mới vừa ăn sáng xong, Hà Loan Loan cũng cùng Cố Dục Hàn đi dạo xung quanh xem có gì cần giúp đỡ không!

Vừa lúc trên xe có một vị phóng viên cầm máy ảnh chụp ảnh Hoàng Vũ Vi.

Chỉ thấy Hoàng Vũ Vi tiến hành hồi sức tim phổi với bệnh nhân đang nằm dưới đất.

Cô ta không ngừng ấn ngực bệnh nhân, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nhất định có thể! Nhất định có thể!”

Cảnh tượng này rất giống trong tiểu thuyết.

Hà Loan Loan nhìn sắc môi của người bệnh, nhìn màu sắc móng tay, màu da và các chi tiết khác trên thân thể người bệnh.

Cô bước lên kéo tay Hoàng Vũ Vi: “Cô còn làm như thế thì bà ấy sẽ mất mạng!”

Hoàng Vũ Vi vô cùng tức giận: “Hà Loan Loan, cô làm gì đó! Bây giờ bà ấy không thở được, tôi phải thông hô hấp cho bà ấy!”

Hà Loan Loan đang định đỡ bệnh nhận dậy thì Hoàng Vũ Vi lại lấn tới: “Để tôi! Cô đừng gây phiền toái!”

Bên cạnh có người hỏi: “Cô ta nói cô ta du học về, đông y tây y đều biết, còn cô thì sao? Hai người các cô ai lợi hại hơn thì cứu!”

“Nhưng cũng không thể chậm trễ mạng người!”

Hoàng Vũ Vi còn muốn đôi co thì bị Hà Loan Loan mắng: “Hoàng Vũ Vi, cô có bệnh à, lăn sang một bên!”

Cô nói xong lập tức đỡ bác gái kia dậy, làm tư thế hơi khom lưng, sau đó mạnh mẽ thúc vào lưng bác gái!

Bịch bịch bịch!

Mười mấy cú thúc liên tục, cuối cùng bác gái kia cũng nôn ra một hột táo!

Người cũng dần dần tỉnh lại: “Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Mọi người đều kinh ngạc không thôi!

“Mắc hột táo? Trời ơi, vị bác sĩ này đoán thật chuẩn! Nếu không kịp thời lấy hột táo ra ngoài, cho dù có ấn ngực thì cũng không cứu được!”

“Người trẻ tuổi bây giờ thật lợi hại, ai da, hai người là vợ chồng son? Một người làm quân nhân, một người làm bác sĩ? Hai người đều là người tốt! Hôm qua là tên nhóc cậu giúp tôi lấy lại ví tiền!”

Một đám đều lên tiếng khen ngợi, Hoàng Vũ Vi đứng trong góc tối nắm chặt nắm tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.