Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 389



Tào Quyên tiến hành học tập một cách có hệ thống, tiến bộ thần tốc, phòng làm việc hai người mau chóng vận hành rất thuận lợi.

Hà Loan Loan ở cùng phòng ký túc xá với Ngô Linh Lị, tuy rằng hai người không cùng chuyên ngành, nhưng bởi vì trước đó đã quen nhau cho nên quan hệ tốt hơn.

Hai nữ sinh khác đều là người Kinh Thị, một người tên Triệu Dao Nhược, ăn diện tinh xảo động lòng người, mới vào trường đã khiến không ít bạn học nam nghiêng ngả, trong phòng có không ít món quà nhỏ, trái cây, thư tình vân vân, cô ta đều chướng mắt, tiện tay phân cho bạn cùng phòng ăn.

Một nữ sinh khác tên là Tô Vân, có quan hệ rất tốt với Triệu Dao Nhược, lúc Hà Loan Loan không có ở đó, Ngô Linh Lị liền khá lạc lõng.

Cũng may Ngô Linh Lị căn bản không ngại, cô ấy một lòng học tập, khó khăn lắm mới có được cơ hội đi học, cô ấy không phải tới chơi đùa kết bạn, huống chi cô ấy có người bạn như Hà Loan Loan đã hết sức thỏa mãn rồi.

Lần đầu tiên Triệu Dao Nhược nhìn thấy Hà Loan Loan, phấn phủ trong tay liền dừng lại.

Cô ta không tham gia buổi lễ khai giảng của tân sinh viên, bởi vì ngày đó cô ta mới từ phương nam du lịch trở về, sau lại nghe nói Trạng Nguyên thi đại học kia cực kỳ xinh đẹp, Triệu Dao Nhược còn chẳng coi ra gì.

Những người học giỏi ấy mà, trông hơi chỉnh tề một chút là có kẻ khen thành người đẹp ngay.

Tiêu chuẩn đối với khuôn mặt của người thường và người đọc sách là khác nhau.

Nhưng Triệu Dao Nhược tận mắt nhìn thấy Hà Loan Loan, mới biết được cái gì gọi là sen mọc từ nước trong, tự nhiên không trang sức.

Hà Loan Loan ăn mặc đơn giản, sơ mi trắng, váy nửa người màu đen, mái tóc đen được buộc lên rất đơn giản, bên mái có một lọn tóc dừng trên tai, khuôn mặt cô còn không to bằng bàn tay, tinh xảo trắng nõn, đôi mắt trong vắt sáng ngời, màu da trong trắng lộ hồng, cả người đều sạch sẽ tựa như không có một chút tỳ vết, chỗ nào cũng đều làm người ta rất thoải mái, không rời mắt được.

Triệu Dao Nhược nhìn ra được, Hà Loan Loan không có to son đánh phấn, nhưng Hà Loan Loan rất đẹp, lặng lẽ dùng vẻ đẹp công kích người khác.

Cô lập tức không còn hứng thú đối với bông dặm phấn trong tay, bỏ vào hộp đánh cạch một tiếng, cầm lấy túi bỏ đi.

Tô Vân còn chưa lau mặt đã chạy nhanh theo sau: "Ôi, Dao Nhược, cậu đợi tớ với!"

Hai người không hề chào hỏi với Hà Loan Loan, Hà Loan Loan cũng chưa nhìn kỹ xem bọn họ trông như thế nào, mà nói chuyện cùng Ngô Linh Lị.

Ngô Linh Lị học tập chuyên ngành toán học, lúc này đang vùi đầu làm bài tập.

Cô ấy hiếm khi bỏ ra chút thời gian, cười với Hà Loan Loan.

"Loan Loan, tôi biết cô bận, về sau việc múc nước gì đó cứ để tôi làm đi, cô yên tâm làm chuyện của mình là được."

Hà Loan Loan vội vàng nói: "Không cần không cần, chuyện múc nước tôi tự mình làm được, cô học tập cho tốt, Linh Lị, lên năm hai trường học của chúng ta có một hoạt động trao đổi với nước ngoài, đến lúc đó nếu cô có thể bảo đảm thành tích tốt thì tỷ lệ xin thành công rất lớn đấy.

Mặt khác, Kinh Thị có một vài cuộc thi toán học, cô muốn tham gia thì cũng có thể đi, đoạt giải là sẽ có tiền thưởng, cô đoán xem tiền thưởng của cuộc thi toán học tháng sau là bao nhiêu?"

Ngô Linh Lị có chút chờ mong, học tập mà còn có thể kiếm tiền sao?

"Tiền thưởng? Bao nhiêu cơ? Tôi không đoán ra."

Hà Loan Loan chìa ngón tay ra: "Số này, hạng nhất được một trăm đồng!"

Ngô Linh Lị trợn to đôi mắt: "Thật ư?! Thế thì tôi nhất định phải tham gia!"

Nếu có thể đạt được số tiền thưởng này thì cuộc sống của cô ấy sẽ càng được bảo đảm hơn!

Hà Loan Loan cười, cô nhìn thấy Ngô Linh Lị nhiệt huyết như vậy, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, cũng bắt đầu đọc sách học tập ở chỗ của mình.

Đại sư Thương Tế đi theo tới học viện đông y của Kinh Đại, nhưng ở Kinh Đại mà nói, đây là một chuyên ngành cực kỳ yếu thế, con đường mà bọn họ cần đi còn rất xa rất xa.

Hà Loan Loan biết, áp lực của đại sư Thương Tế rất lớn, cô cũng nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ đại sư Thương Tế phát triển đông y cho thật lớn mạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.