Trong quãng thời gian này, cô nghe các chiến sĩ khác nhắc đến tên Cố Dục Hàn vô số lần.
“Đoàn trưởng Cố thật là liệu việc như thần, nếu không phải đoàn trưởng Cố, một ngày nữa chúng ta cũng không kết thúc buổi diễn tập được!”
“Chậc, tôi thật sự không ngờ đoàn trưởng Cố lại mai phục ở chỗ đó! Ở chỗ đó toàn gai là gai! Mò tới đó không phải sẽ bị gai đ.â.m khắp người sao?”
“Một đánh hai mươi bảy, đoàn trưởng Cố chắc lại phá kỷ lục rồi?”
“Cậu nói xem, đây chính là binh vương ở trạm đóng quân của chúng ta! Ha ha ha!”
Không biết vì sao mà lúc Hà Loan Loan nghe được mấy lời này, trong lòng cô cảm thấy rất tự hào, rồi lại chua xót, đau lòng.
Bác sĩ Chu còn cảm thán: “Lần này, may mắn có Loan Loan ở đây hỗ trợ, nếu không đến tối cũng không xử lý hết được, nhưng quả thật người bị thương hôm nay đã ít hơn khi trước rất nhiều.”
Hà Loan Loan nóng lòng về nhà, lúc này không có thứ gì có thể so sánh được, thật sự hận không thể lập tức phi thân quay về.
Chờ đến khi Trạm y tế không còn bận rộn nữa, bác sĩ Chu cười nói: “Loan Loan, cô mau về nhà xem sao, đoàn trưởng Cố bị thương nhẹ thì sẽ không tới Trạm y tế đâu, nhưng mà những vết thương mà cậu ấy xem nhẹ cũng chưa chắc đã là vết thương nhẹ, cô mau về xem sao rồi giúp cậu ấy xử lý.”
Hà Loan Loan khẽ cong môi cười: “Được rồi, bác sĩ Chu, nếu ở đây nhiều việc không lo được hết thì cứ sang tìm tôi.”
Cô nói xong lập tức quay người chạy ra ngoài, ai biết vừa mới ra khỏi Trạm y tế đi chưa được hai bước thì đã đ.â.m phải một lồng ngực rắn chắc!
Yết hầu khô khốc, đánh giá người đàn ông này trên dưới một phen, gian nan hỏi: “Bị thương sao?”
Cố Dục Hàn nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cô, cô gái nhỏ vừa nãy còn đang bận rộn tới tấp, lúc nhìn thấy anh lại như sắp khóc đến nơi.
Anh cầm lấy tay cô: “Đều là vết thương nhỏ, chúng ta về nhà tắm rửa trước nào.”
Hà Loan Loan mím môi, nắm tay anh, cảm nhận làn da thô ráp nhưng dịu dàng của anh, trong lòng vừa phấn khởi cũng vừa thấp thỏm.
Quả nhiên, đi chưa được mấy bước cô đã phát hiện chân phải của anh cử động không giống bình thường, hẳn là đã bị thương.
Lúc hai người về tới nhà, trong nhà không còn ai.
Ngay cả Trần Thúy Hoa mấy hôm nay luôn đau yếu cũng không thấy đâu.
Nào biết Cố Dục Hàn không chịu: “Việc nặng nhọc thế này cứ để anh, em tìm quần áo giúp anh là được rồi.”
Hà Loan Loan bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay người đi tìm quần áo cho anh, cũng may nước trong lu đều đã được cô pha thêm nước lấy ở cái hồ cạnh nông trường, có thể hỗ trợ làm lành miệng vết thương.