Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng vào lúc sáng trưng thế này...
Mặt cô lập tức nóng lên, nhanh chóng quay đầu sang một bên, cái tay cầm khăn lông bắt đầu run nhẹ!
Cố Dục Hàn khẽ nhếch môi, đáy mắt lộ ra ý cười trông cứ như một con sói xám xấu xa.
Anh biết cô sẽ thẹn thùng, nhưng không nghĩ tới cô lại đỏ mặt tía tai đến mức giống ráng chiều như vậy.
Hà Loan Loan run rẩy nói: “Cố Dục Hàn, em, em đi ra ngoài đã, trên người anh toàn là vết thương, anh tắm nhanh đi, ra ngoài em giúp anh bôi thuốc.”
Người đàn ông lập tức túm cô tới bên cạnh bồn tắm, cọ vào mặt cô hôn một cái, sau đó mới thấp giọng lưu luyến nói: “Đường mới có tác dụng.”
Không chờ cô vợ nhỏ yếu ớt động lòng người trước mặt trả lời, anh lại nâng cằm cô, hôn lên một cái.
Rất nhanh, người đã bị anh kéo vào bồn tắm...
Khói bốc lên mờ mịt, trắng xóa như tuyết lại có thêm vài ánh đỏ.
Người đàn ông sau một hồi ác chiến, áp lực bên trong lồng ngực lập tức bùng nổ.
Con trai tham gia quân ngũ mấy năm nay, chịu khổ bao nhiêu cũng không nói với bà.
Nhưng anh trai bên nhà mẹ đẻ của bà là lãnh đạo ở tổng bộ, lúc nào cũng có thể nghe được một ít tình huống của Cố Dục Hàn.
Nghe nói mấy năm trước, Cố Dục Hàn rất nhiều lần dấn thân vào nơi nguy hiểm, không ít lần rơi vào hiểm cảnh, có một lần bị người ta dùng gậy đánh vào sau ót, ngất mất ba ngày mới tỉnh lại, còn có ba lần trúng đạn, trong đó có một lần đạn đã làm rách da cổ, chỉ kém một chút nữa là viên đạn sẽ xuyên thẳng qua cổ!