Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1058: C1058: Chương 1058



Nghe Diệp Tinh hỏi thế, cô bé lắc đầu đáp: “Bảo Nhi cũng không biết sao lại nơi này, cũng không biết sao lại vào được đây”.

“Cái gì cũng không biết sao?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Hình như cô bé trước mặt này cái gì cũng không biết, tất cả mọi chuyện như chỉ là trùng hợp.

“Thúc thúc, ngươi biết vì sao Tiểu Bảo Nhi sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?” Cô bé mở to đôi mắt trong suốt không lẫn tạp chất nhìn Diệp Tinh, trong mắt thế nhưng lại có một chút hy vọng.

Diệp Tinh nhìn cô bé, thu lại cảm xúc phức tạp trong lòng, hắn lắc đầu, nói: “Ta không biết”.

“Ừ”. Cô bé mất mát gật đầu, sau đó đội mũ sắt lên.

“A, cái mũ sắt này lợi hại hơn cái trước rất nhiều”. Như là không biết ưu sầu là gì, biểu tình mất mát lập tức biến mất, ngay sau đó Tiểu Bảo Nhi hưng phấn mà hô to gọi nhỏ.

Nghe thấy tiếng cười của cô, không hiểu sao tâm tình của Diệp Tinh cũng tốt lên, hắn cười nói: “Đi, Bảo Nhi, ta mang ngươi đi lấy nhiều bảo vật tốt hơn”.

Cất những suy nghĩ vừa rồi xuống đáy lòng, Diệp Tinh vừa đi đến nơi tiếp theo vừa nhìn sàn trao đổi trước người.

“Có hai người ra giá cao nhất đã lên tới 27 điểm ảo, đó là một cường giả Nhân tộc và một cường giả Yêu tộc”. Diệp Tinh nhìn kỹ, ánh mắt lộ ra một tia vui sướng.

“Quả nhiên, bán đấu giá bảo vật mới thu được nhiều nhất!”


Thế giới ảo có vô số cường giả Bất Tử Cảnh, chắc chắn có ít vị có rất nhiều điểm ảo trên người nhưng bảo vật lại rất ít.

“Đã vậy thì, bán cho Nhân tộc!”

Diệp Tinh trực tiếp nhấp vào đồng ý giao dịch.

Ong…

Trong sàn trao đổi xuất hiện một vòng xoáy, ngay sau đó, thanh kiếm Trường Bạch tăng 4 công kích kia đã biến mất không thấy.

Sau khi vòng xoáy biến mất, 27 điểm ảo xuất hiện trước người Diệp Tinh.

Đây vốn là không gian ảo nên chuyện bảo vật quyên qua rất bình thường.

Tuy Diệp Tinh là Nhân tộc, nhưng hắn lại dùng phân thân là Huyễn tộc để tiến vào nên thế giới ảo đã nhận định thân phận của hắn là Huyễn tộc. Vì vậy, hắn có thể tiến hành giao dịch với Nhân tộc mà không gặp phải quy tắc hạn chế không được phép giao dịch trong cùng một tộc.

“Được rồi!” Diệp Tinh thu hồi những điểm ảo đó, trong lòng vô cùng vui sướng.

Lúc này trong lòng hắn lại đang suy nghĩ.

“Kỳ thật hiện tại ta không cần chuyên môn đi săn giết sinh mệnh ảo cấp thấp kia. Lực công kích của ta đã rất mạnh, phòng ngự cũng không yếu, chỉ là tốc độ khá chậm. Nếu như tốc độ tăng lên nhiều hơn thì những người trước đây ta không cách nào đánh chết hẳn là đã có thể đánh chết được”.

Diệp Tinh bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo của mình.

Ở thế giới ảo chỉ có mười năm, mười năm sau, đạt được một số điểm ảo nhất định mới có thể mở ra cửa hàng thiên địa linh vật.

Mục tiêu của Diệp Tinh rất rõ ràng, đó chính là thiên địa linh vật.

Nhưng mà giống như lúc nãy, đánh chết những sinh vật đó, tuy rằng cũng có thể được đến bảo vật, nhưng lại không có thực tế trợ giúp nào đối với thực lực của hắn. Những thứ như kiếm Trường Bạch và mũ sắt đều không phải đồ hắn cần.

Được đến chúng, thực lực của hắn cũng không cách nào tăng lên.

Trên thực tế, nơi này chỉ là khu vực biên hoang vắng của thế giới ảo. Càng tiến vào sâu thì càng có nhiều sinh mệnh ảo xuất hiện sẽ dần mạnh hơn. Thực lực càng mạnh thì sau khi đánh chết chúng mới đạt được càng nhiều bảo vật mạnh mẽ hơn!


Những cái đó mới là đáng giá nhất.

Nếu chỉ chuyên môn nhằm vào những bảo vật mà hắn không cần, thì thực lực của hắn không thể tăng lên được. Trên thực tế, làm vậy sẽ chỉ càng làm giảm tốc độ thu thập điểm ảo của hắn.

Ví dụ như kiếm Trường bạch, sau khi bán đi hắn kiếm được 27 điểm ảo, không biết phải đánh chết bao nhiêu sinh mệnh trong thế giới ảo mới có thể tích lũy được bằng đấy.

“Cho nên, kế hoạch hiện tại của mình chính là tăng lên thực lực của bản thân. Có Bảo Nhi ở đây, mình có thể lựa chọn đối thủ cho bản thân. Hiện tại tốc độ của mình là yếu nhất, cho nên mình cần phải chọn một sinh mệnh ảo có thực lực cao hơn chút nhưng trong cơ thể lại có bảo vật tăng tốc độ. Dù cho không phải thì cũng có thể tranh thủ mỗi lần lấy được bảo vật có trợ giúp thực tế đối với thực lực của mình!”

Ý nghĩ của Diệp Tinh ngày càng rõ ràng.

Thực lực càng mạnh thì bảo vật lấy được sẽ càng quý hiếm, những món dư thừa thì bán đi. Đây là suy nghĩ của hắn.

Rất nhanh, Diệp Tinh và Bảo Nhi đã đi tới một chỗ. Nơi đây là nơi sinh sống của mấy loại sinh mệnh ảoảo quần cư, trong cơ thể có hai bộ áo giáp. Diệp Tinh không hề xông lên mà lại đi thẳng đến một chỗ khác.

Tốn hơn mười phút, Diệp Tinh rốt cuộc đi tới một chỗ, nơi này có hai sinh mệnh giống như ngọn núi, kỳ quái chính là, những ngọn núi này lại có bốn chân, trên đầu còn có một cái sừng đá tròn.

“Thúc thúc, trong cơ thể ngọn núi đó có một bộ cánh chim màu đen, bốn điểm ảo trắng, còn có một linh quả”. Đi vào nơi này, Tiểu Bảo Nhi nhìn thoáng qua cự thú núi kia, kéo góc áo Diệp Tinh nói.

Chung quanh mỗi cách một đoạn đường sẽ có một loại sinh mệnh ảo xuất hiện, Diệp Tinh tìm kiếm chúng nó cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian.

“Linh quả?” trên mặt Diệp Tinh tức khắc lộ ra kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là bảo vật đặc thù gì?”

Hắn suy nghĩ một chút rồi cười với Tiểu Bảo Nhi, nói: “Bảo Nhi, ngươi đứng đây chờ ta, ta đi lấy bảo vật trong cơ thể chúng”.


“Được rồi”. Tiểu Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đứng yên tại chỗ, yên tĩnh chờ đợi.

Diệp Tinh cảm thán trong lòng, hắn nghĩ nếu Tiểu Bảo Nhi thật sự là con gái mình thì cũng không có gì không tốt, chẳng qua vô luận hắn hỏi cái gì, Tiểu Bảo Nhi cũng không biết. Hiện tại hắn cũng không biết cô bé này rốt cuộc là dạng tồn tại gì.

Vút!

Bóng hình thoáng động, Diệp Tinh nhanh chóng nhảy vào lãnh địa của hai cự thú núi kia.

“Bùm!”

“Bùm!”

Hai cự thú núi này thấy Diệp Tinh tiến vào lãnh địa, tức khắc phẫn nộ xông lên.

Thoạt nhìn thân thể chúng rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại khá nhanh.

Diệp Tinh cẩn thận hơn, nhanh chóng tiến lên. Thực lực của sinh mệnh ảo trong khu vực này hẳn là không chênh lệch nhiều, hắn có thể đối phó được, nhưng vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.

Nếu như sơ suất, bị cự thú núi đánh chết thì khả năng có rất nhiều bảo vật trên người hắn sẽ rơi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.