Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1194: C1194 Chương 1194



“Ha ha ha, một vị trên người tản ra dao động của Bất Tử Cảnh bình thường mà dám táo bạo trắng trợn đứng ngẩn người trước trận truyền tống”.

“Giết hắn, bảo vật trên người hắn đều là của chúng ta”.

Bảy vị cường giả xuất hiện, nhìn Diệp Tinh tàn đầy hưng phấn, trong mắt bọn họ có một tia sáng khát máu.

Cướp đoạt, vĩnh viễn là một trong những phương pháp nhanh nhất để có được bảo vật.

“Ồ?”

Diệp Tinh nhìn về phía các cường giả, sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh, cũng không có chút sợ hãi nào.

Soạt!

Một thanh chiến đao trực tiếp xuất hiện trong tay, chiến đao huy động, một đạo đao mang thật lớn bay ra.

“Răng rắc!” Bảy đạo công kích kia lập tức bị nghiền nát, mà đao mang khổng lồ này lại không bị ảnh hưởng chút nào.

“Cái gì?”

“Công kích thật là khủng bố! Bất Tử Cảnh đỉnh cấp! Cường giả trước mắt này ít nhất đang là Bất Tử Cảnh đỉnh cấp!”

“Sao Bất Tử Cảnh đỉnh cấp lại chạy tới đây lang bạt?”


“Chạy mau!”

Nhìn đao mang nháy mắt đã đánh nát bọn họ công kích, cảm thụ được dao động kinh người trên đó, trên mặt bảy vị cường giả Bất Tử Cảnh tràn đầy hoảng sợ, điên cuồng chạy trốn.

Bọn họ chỉ là Bất Tử Cảnh cao cấp, căn bản không có khả năng ngăn cản.

Nhưng tốc độ chiến đao nhanh kinh người, nháy mắt đã bay đến trước người bọn họ, xẹt qua thân thể.

“Không!”

Trong mắt bảy vị cường giả còn mang theo hoảng sợ, ngay sau đó ánh mắt ảm đạm, thi thể bọn họ rơi xuống không trung.

Mấy người nghĩ không ra, bình thường các cường giả đi tới nơi này có thực lực cao nhất là Bất Tử Cảnh đỉnh cấp. Đối mặt với cường giả có thực lực như thế, bảy người bọn họ liên thủ lại cũng không sợ chút nào. Dựa vào liên thủ đã đánh chết chừng mười vị cường giả, không nghĩ tới lúc này đây lại gặp phải ván sắt.

“Đánh chết những Bất Tử Cảnh cao cấp này thật đúng là đơn giản”. Sắc mặt Diệp Tinh hờ hững, tiện tay thu hồi bảo vật trên người mấy cường giả này.

Chỉ riêng thực lực của bản thân hắn đã có thể địch lại Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, huống chi trên người hắn còn có rất nhiều binh khí gia tăng thực lực cường giả Bất Tử Cảnh.

Phía trước nô dịch hai mươi ba người có trình độ gần bằng Hồn Liệt Thiên, trên thực tế còn có một ít không nô dịch thành công, nhưng đều đã bị Diệp Tinh đánh chết, tất cả bảo vật trên người bọn họ đều thuộc về Diệp Tinh.

“Bảo vật ở đằng trước một ngàn ki lô mét?”

Không suy nghĩ nhiều, ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía trước.

Tốc độ của hắn rất nhanh, trong thời gian ngắn đã đến nơi.

“Ngay tại chỗ này!”

Ánh mắt Diệp Tinh tràn đầy chờ mong, vung lên tay phải, bảo vật lệnh bài trong tay bay ra.

Ong…

Sau khi bay ra, trên mặt bảo vật lệnh bài tản ra dao động kỳ dị, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung.

“Răng rắc!” Trong hư không, một tiếng thanh thúy vang lên, ngay sau đó một cái khe lớn xuất hiện. Bên trong khe nứt có một cỗ dao động vô hình tản ra, trong đó tràn ngập sương mù không thể nhìn rõ.

“Không biết là bảo vật gì?” Diệp Tinh hít sâu một hơi, nhanh chóng bay lên hư không.


Chắc chắn bảo vật nằm trong khe nứt lớn này.

Bảo vật Mạt Viêm Thánh Tôn lưu lại chắc chắn là vật phi phàm.

Oanh!

Thế nhưng khi tiếp xúc dao động kia, Diệp Tinh lại cảm thấy một cỗ uy áp cực lớn đánh tới. Dù cho dùng toàn bộ thực lực thì trước cỗ uy áp này, thân thể hắn vẫn bị chấn đến lùi lại vài bước.

“Không vào được!” Nhận thấy tình huống này, sắc mặt Diệp Tinh tức khắc trở nên khó coi.

“Đây là uy áp của đại đạo chi chủ!”

Uy áp trước mắt cực kỳ khổng lồ, tuyệt đối là đã đạt tới cấp độ đại đạo chi chủ.

“Muốn lấy được bảo vật thì thực lực của ta cần phải đạt tới cấp đại đạo chi chủ sao?” Diệp Tinh cau mày.

Muốn ngăn cản uy áp của đại đạo chi chủ đương nhiên phải đạt tới cấp độ ngang nhau mới được, nếu không thể ngăn cản cỗ uy áp này thì hắn căn bản không thể vào trong lấy bảo vật được.

Lại thử một chút, Diệp Tinh đành phải từ bỏ.

Ong…

Dao động hiện lên, khe nứt trong hư không lại bắt đầu nhanh chóng khép lại. Trong thời gian ngắn, không trung đã trở lại bình thường.

Xung quanh yên tĩnh vô cùng, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Xoạt!


Tay phải nắm chặt, ngay sau đó một cái lệnh bài có khắc hình thù kỳ quái xuất hiện trong tay Diệp Tinh.

“Đã biết bảo vật ở đâu lại không lấy ra được”. Diệp Tinh bất đắc dĩ.

Loại cảm giác có bảo sơn lại không chiếm được này quá khó tiếp thu rồi.

Hiện tại hắn mới ở Chân Linh cảnh, không biết phải mất bao lâu mới có thể chân chính đạt tới cấp độ đại đạo chi chủ.

“Thôi, chỉ có thể chờ lần sau lại đến”. Lắc đầu, cuối cùng Diệp Tinh lựa chọn từ bỏ.

“Ha hả, tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt”.

Đang lúc Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một âm thanh đột ngột vang lên trong tai Diệp Tinh.

“Ai?” Sau khi âm thanh vang lên, Diệp Tinh cả kinh, trái tim lập tức nhấc lên.

Lúc lấy bảo vật, hắn đã nghiêm mật chú ý bốn phía, tuyệt đối không có cường giả khác ở đây. Nhưng âm thanh này lại truyền đến rất rõ ràng và đột ngột.

Lần theo nguồn thanh âm, Diệp Tinh lại sửng sốt.

Trên một đỉnh núi nơi xa xôi có một lão giả đang ngồi xếp bằng ở đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.