Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1201: C1201 Chương 1201



“Nhóc con, tới đây cho ta.” Thị vệ lên tiếng.

Cô bé hơi sợ hãi, thận trọng bước tới, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã lại ngã xuống.

Vút!

Diệp Tinh vung tay lên, cô bé lập tức bay tới, ngay sau đó được hắn kẹp dưới cánh tay.

Thị vệ cung kính nói: “Đội trưởng Ngạn Quân, đứa bé này rất đặc biệt, mặc dù chưa trưởng thành nhưng thân thể lại đang không ngừng suy yếu, thứ duy nhất có tác dụng chính là linh lực ẩn trong linh quả. Nếu như ngài muốn thí nghiệm thì có thể sử dụng tất cả mọi loại linh quả để thí nghiệm.”

“Ta biết rồi.” Diệp Tinh khoát tay một cái, sau đó ra ngoài.

...

“Ngạn Quân đem đứa bé chưa trưởng thành kia đi?”

Lúc này, trong một tòa cung điện, mấy cường giả tộc Hạt Nguyên đang chăm chú nhìn video trước mắt.

Bọn họ kiểm soát vô cùng chặt chẽ nô lệ trong tay mình, không cho bất cứ người nào chạy trốn.

“Đứa bé đó có năng lực tìm kiếm bảo vật kinh người, hơn nữa còn chưa trưởng thành. Lúc mới đầu còn tốt, tìm được không ít bảo vật, nhưng lực sinh mệnh cũng đang không ngừng suy yếu. Lực sinh mệnh suy yếu thì năng lực tìm kiếm bảo vật cũng không ngừng hạ xuống, gần đây, số lượng bảo vật tìm được càng ngày càng ít.”


“Đáng tiếc quá, tộc Hạt Nguyên chúng ta lại không có cách nào ngăn cản sự suy yếu của lực sinh mệnh, cuối cùng đành phải từ bỏ.”

Chắc đây là một sinh mệnh đặc thù nào đó được sinh ra trong vũ trụ, nhưng hơi thiếu sót một chút.

Mấy vị cường giả bàn luận.

Vũ trụ to lớn như thế nào? Những sinh mệnh kỳ dị kể mãi không hết, thế nên cũng có rất nhiều sinh mệnh chưa trưởng thành, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn kỳ dị. Cô bé trước mắt bọn họ hiển nhiên chính là một sinh mệnh như vậy.

...

Bên trong cung điện, Diệp Tinh đưa Bảo Nhi vào.

“Ngươi tên là Tiểu Bảo đúng không?” Diệp Tinh đặt cô bé xuống ghế, nhẹ giọng hỏi.

Bảo Nhi đầu tiên là hơi sợ hãi, nhưng nghe thấy giọng nói ôn hòa của Diệp Tinh thì không còn cảm thấy sợ như vừa rồi nữa.

“Thúc thúc, ngươi có linh quả không? Bảo Nhi bị bệnh, muốn ăn linh quả.” Cô bé cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong, nhưng trong mắt cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Người ở nơi này không có ai cho cô bé linh quả cả.

Diệp Tinh cố nén nỗi chua xót trong lòng, vung tay phải lên, ngay sau đó hai qủa màu vàng xuất hiện.

Hai quả này tỏa ra dao động, bên trong tản ra linh lực vô cùng dồi dào.

Dường như cảm nhận được linh lực mạnh mẽ, Tiểu Bảo Nhi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vài thứ quả trước mắt, ánh mắt ngập tràn vẻ khao khát.

“Cho ngươi, ăn đi.” Diệp Tinh đưa tới trước mặt cô bé.

“Cho ta thật sao?” Tiểu Bảo dường như không dám tin tưởng, thấy Diệp Tinh gật đầu thì gương mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức lộ ra vui vẻ, nói: “Cảm ơn thúc thúc.”

Cô bé nhận lấy trái cây màu vàng, cắn một cái, linh lực dồi dào lập tức tràn vào trong cơ thể.

Những linh lực này khiến cho tinh thần Tiểu Bảo Nhi chấn động một cái.

“Những linh lực này đã bị Bảo Nhi hấp thu hoàn toàn?” Diệp Tinh cẩn thận nhìn.

Lúc này hắn cảm thấy tốc độ suy yếu của Bảo Nhi đã giảm đi rất nhiều, dường như giữ ở điểm thăng bằng.


“Bảo Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?” Diệp Tinh hỏi.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Bé gái nắm chặt quả màu vàng, vui vẻ nói: “Thúc thúc, Bảo Nhi khỏi bệnh rồi, không còn khó chịu nữa.”

Ánh mắt cô bé tràn ngập sự vui vẻ. Đối với cô bé mà nói, chỉ cần thân thể không còn khó chịu nữa thì đây chính là một chuyện hạnh phúc nhất.

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì trong lòng lại chua xót.

“Thúc thúc, ngươi có còn trái cây nữa không?” Cô bé dường như không sợ Diệp Tinh nữa, khao khát nói.

Nói xong thì gương mặt nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ ấm ức: “Bảo Nhi không bao lâu nữa sẽ lại bị bệnh, đã rất lâu rồi mà vẫn không khỏi.”

Trong lòng Diệp Tinh không biết là cảm giác gì, Bảo Nhi nói mình bị bệnh, là bởi vì thiếu quả âm dương Huyền Minh nên thân thể thiếu linh lực.

Nghĩ đến tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm, trong lòng hắn chua xót vô cùng.

Diệp Tinh sờ đầu bé gái, cười nói: “Bảo Nhi, lúc nào ngươi muốn linh quả thì cứ nói với ta, chỗ ta có nhiều lắm.”

“Thật sao?” ánh mắt Bảo Nhi sáng bừng, cô bé nhìn Diệp Tinh, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự vui vẻ.


Diệp Tinh ngồi xổm xuống, sờ đầu cô bé, mỉm cười: “Tất nhiên là thật rồi, muốn bao nhiêu cũng được, ta sẽ cho ngươi.”

“Cảm ơn thúc thúc.” Bé gái vui vẻ nói.

Diệp Tinh sờ đầu cô bé, nhưng trong lòng đang âm thầm nghĩ ngợi.

“Bây giờ mình phải làm thế nào mới có thể đưa Bảo Nhi ra ngoài đây?”

Hắn đã tới đây rồi, nhưng lại không thể trực tiếp ra tay. Thực lực của người mạnh nhất ở tộc Hạt Nguyên đã tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng, đó không phải thực lực hắn có thể chống lại.

Dĩ nhiên, cũng có thể cường giả cấp Thánh hoàng đó lúc này không ở trong tộc Hạt Nguyên, nhưng cho dù thế thì ở đây vẫn còn đại đạo chi chủ.

Thực lực của Diệp Tinh lúc này là Bất tử cảnh vô địch, nhưng nếu muốn so với đại đạo chi chủ thì vẫn không phải là đối thủ của kẻ đó.

Suy nghĩ một lát, hắn nói với Tiểu Bảo Nhi: “bảo Nhi, bây giờ ngươi trốn vào trong nhẫn không gian, ngoan ngoãn ăn linh quả được không?”

“Được ạ.” Bảo Nhi gật đầu một cái: “Trước kia ta cũng thường xuyên bị cho vào trong nhẫn không gian.”

“Thường xuyên?” Diệp Tinh nghe vậy thì sửng sốt một chút.

“Đúng vậy, trước kia những người đó thường xuyên đưa ta đi tìm bảo vật, bởi vì tốc độ của ta quá chậm nên họ thường để ta ở trong nhẫn không gian, khi nào đến nơi sẽ cho ta ra ngoài để tìm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.