Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1208: C1208 Chương 1208



Đây là bảo vật dùng một lần cực kỳ trân quý, nổ hai quả, thậm chí trực tiếp tiêu hao hai mươi tỷ điểm Thời Không của Diệp Tinh.

"Haha, đại đạo chi chủ tộc Hạt Nguyên, ta cũng không phiền ngươi ra tay nữa." Diệp Tinh cười to nói, thân ảnh hắn lay động, lập tức bay về phía khe nứt khổng lồ.

Thấy vậy, sắc mặt đạo chủ Xích Diễm khẽ thay đổi, nói: "Cường giả huyễn tộc, ngươi dám tiến vào bên trong khe nứt hỗn độn ư?"

Trong tiếng quát tức giận của ông ta, nhưng Diệp Tinh xông vào trong đó không do dự chút nào.

Trơ mắt nhìn Diệp Tinh bóng người biến mất không gặp, Xích Diễm đạo chủ lại không có truy đuổi đi vào, hắn dừng ở hỗn độn kẽ hở trước, mặt mũi âm tình bất định nhìn.

Soạt! Soạt! Soạt!

Không tới mấy giây, lại có mấy cường giả xuất hiện, trên người những cường giả này tản các loại dao động khác nhau, nhưng đều vô cùng là khủ ng bố. Mấy vị cường giả, toàn bộ đều là đại đạo chi chủ!

"Vị bất tử cảnh huyễn tộc đó trốn vào bên trong khe nứt hỗn độn."

"Hừ! Ở trong khe nứt hỗn độn thời gian càng dài, áp lực trói buộc sẽ càng lớn, thân thể sẽ không ngừng chịu đựng sự đè ép, vô cùng là đau khổ, cho dù là cường giả vô địch bất tử cảnh đoán chừng cũng phải đợi khoảng một năm."


"Vị bất tử cảnh huyễn tộc này đang tự chuốc lấy khổ!"

"Nếu lấp kín những khe nứt hỗn độn khác lại, chỉ mở chỗ này, cường giả huyễn tộc muốn đi ra, tất nhiên phải men theo lối ra này, chúng ta cứ chờ ở đây.”

Các đại đạo chi chủ tộc Hạt Nguyên lạnh lùng nói.

Trên thực tế, vừa rồi từ lúc Diệp Tinh ra tay tới khi tiến vào trong khe nứt hỗn độn chỉ mất thời gian mười mấy giây mà thôi, coi như bọn họ muốn chạy tới cũng không kịp.

"Huyễn tộc ngay cả một vị thánh hoàng cũng không có, còn dám trêu chọc tộc Hạt Nguyên chúng ta!"

"Quá càn rỡ."

Lửa giận của những đại đạo chi chủ này đổ hết lên trên người huyễn tộc.

...

Đồng bằng rộng lớn nhìn mãi không thấy cuối, vùng đồng bằng này tràn ngập vẻ cổ xưa, hoang vu, không có bất kỳ dược thảo, linh quả nào phát triển.

Mà một nơi trong bình nguyên hoang vu này, có một ngọn núi thấp, trước ngọn núi tràn ngập khe nứt đó có một động phủ.

Vút!

Phía xa, bỗng nhiên có một cường giả nhanh chóng bay tới, vị cường giả này hiển nhiên có đặc thù của cường giả tộc Hạt Nguyên, trên người ông ta tả ra khí tức, không biết mạnh hơn đạo chủ Xích Diễm bao nhiêu lần.

"Nguyên Nha, cút ra đây cho ta!" Xuất hiện ở nơi này, nhìn ngọn núi thấp cổ xưa đó, vị cường giả này tức giận nói

Oành!

Dường như giọng nói của ông ta ngưng tụ thành một dòng lũ âm thanh, đang không ngừng đụng vào cửa hang đó

"Ha a, Mộc Tề, sao lại tức giận như vậy?"


Bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên.

Theo giọng nói truyền ra, giọng nói của cường giả tộc Hạt Nguyên đó giống như bị chịu một kích, bỗng nhiên bị kìm hãm, sau đó chậm rãi tiêu tán.

Động phủ mở ra, sau đó một ông cụ từ từ đi ra, ông cụ này trông vô cùng già nua, thân thể hơi cong xuống, bên người ông ta còn có 2 người bất tử cảnh huyễn tộc đang dìu đỡ ông ta.

Trên người ông cụ tản ra khí thế dao động không mạnh lắm, hoàn toàn giống như một ông cụ sắp mục nát, gần như không có bất cứ sức sống nào, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.

"Nguyên Nha, lão bất tử ngươi vẫn còn sống à, ta còn tưởng ngươi chết trong hang núi mục nát này rồi!" cường giả tộc Hạt Nguyên nhìn thấy lão giả Mộc Tề xuất hiện, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh một tiếng nói.

Nhìn ông cụ này, mặc dù Mộc Tề rất khinh thường, nhưng rõ ràng trong mắt vẫn mang theo vẻ kiêng kỵ.

"Haha, ta không yên tâm về tộc, làm sao có thể chết được." Nguyên Nha cười ha ha hai tiếng.

“Khụ khụ..."

Sau khi nói xong ông ta ho khan kịch liệt.

"Lão tổ." trên mặt hai sinh mệnh huyễn tộc bất tử cảnh dìu đỡ Nguyên Nha có chút nóng nảy.

"Ta không sao." Nguyên Nha xua tay một cái, nhìn về phía Mộc Tề, nghi ngờ hỏi: "Mộc Tề, không có việc gì ngươi tới chỗ ta làm gì?"


"Hỏi ta tới nơi này làm gì? Huyễn tộc các ngươi thật to gan, lại dám tiến vào tộc ta quần đánh chết hai người bất tử cảnh đỉnh cấp Kim Khảm và bất tử cảnh đỉnh phong Không Sa La tộc ta." Mộc Tề lạnh giọng quát.

"Đánh chết bất tử cảnh đỉnh cấp Kim Khảm và bất tử cảnh đỉnh phong Không Sa La?" trên mặt Nguyên Nha tràn đầy vẻ nghi hoặc, nói: "Mộc Tề, ngươi xác định là cường giả huyễn tộc ta ra tay?"

"Hừ! Ở trên đại lục tộc Hạt Nguyên ta, sao có thể nhìn nhầm được?" Mộc Tề lạnh giọng quát.

Ông ta vung tay, sau đó trong không trung xuất hiện đạo video.

Trong video, Diệp Tinh bỗng nhiên ra tay đánh chết Kim Khảm và Không Sa La, sau đó trốn vào trong khe nứt hỗn độn, nhưng lúc này hắn ngụy trang thành khuôn mặt của Ngạn Quân, là biến thành một thanh niên huyễn tộc.

Tộc Hạt Nguyên tất nhiên có thủ đoạn mạnh mẽ nhìn ra khác những cường giả ngụy trang, nhưng thiên phú biến ảo của huyễn tộc Diệp Tinh quá mạnh mẽ, sau khi ra tay đại đạo chi chủ bọn họ lại không nhìn ra được dáng vẻ thật của Ngạn Quân, nhưng bọn họ rất khẳng định Ngạn Quân chắc chắn đang ngụy trang.

Vậy nên bọn họ sử dụng thủ đoạn mà thánh hoàng vĩ đại bố trí trong tộc,, lúc này mới nhanh chóng đoán được thân phận huyễn tộc của Diệp Tinh.

Nguyên Nha xem video xong, nhíu mày nói: "Không thể nào, hiện giờ người mạnh nhất huyễn tộc ta cũng chỉ ở bất tử cảnh đỉnh cấp, sao có năng lực g iết chết bất tử cảnh đỉnh phong được?"

"Mộc Tề ta sẽ oan uổng ngươi?!!" trên mặt Mộc Tề tràn ngập vẻ giận dữ, nói: "Cơ sở của bản thân vị cường giả huyễn tộc này chắc chắn đã đạt tới bất tử cảnh đỉnh phong, thậm chí đã vượt qua, gi ết chết Kim Khảm và Không Sa La hoàn toàn là trong miểu sát, Nguyên Nha, có phải ngươi nên cho tộc Hạt Nguyên chúng ta một cái giải thích không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.