Trói buộc thời không biến mất, hư không lại khôi phục nhu bình thường.
“Lạch cạch!”
Thi thể Tây Ốc rơi xuống, mặt mũi anh ta nhanh chóng xảy ra biến hóa.
“Quả nhiên là ngụy trang!” Sắc mặt Diệp Tinh vô cùng bình tĩnh.
Nhưng trong lòng anh ta lúc này lại vô cùng hưng phấn.
“Ha ha, nắm giữ Mắt thời gian, giết chết Đại đạo chi chủ cấp một thực sự là quá dễ dàng!” Năng lượng trong Mắt thời không cũng không tiêu hao bao nhiêu.
Những năng lượng này nếu như tiêu hao hết thì cần một tiếng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Trên thực tế, chỉ cần năng lượng của Mắt thời không tiêu hao thì nó sẽ khôi phục bất cứ lúc nào.
Giết chết Tây Ốc chưa đến một giây, hơn nữa lại không cần dùng toàn lực, thế nên tiêu hao năng lượng của Mắt thời không chưa tới 1%.
Dựa theo tốc độ khôi phục thì chưa tới một phút đã có thể khôi phục hoàn toàn.
Miểu sát! Đây thực sự là miểu sát. (Giết chết trong nháy mắt.)
“Đoán chừng Đại đạo chi chủ cấp hai cũng không nhanh bằng mình.”
Hắn nhìn thi thể trên mặt đất, tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt thật của Tây Ốc thì Diệp Tinh hơi sửng sốt.
“Tây Ốc? Thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc?” Diệp Tinh lập tức nhận ra.
Bản thể của hắn mặc dù vẫn luôn lĩnh ngộ ở trong dòng sông sinh mệnh, nhưng thỉnh thoảng cũng liên lạc với người nhà, ý thức cá nhân cũng tiến vào trong đại điện đạo chủ của Nhân tộc, thế nên tất nhiên cũng biết lai lịch của Tây Ốc. . Đọc t𝑟u𝓎ệ𝙣 ha𝓎, t𝑟u𝓎 cập 𝙣ga𝓎 { 𝘛𝑟U mt𝑟u𝓎ệ𝙣.V𝙣 }
Nhân tộc cũng treo giải thưởng rất lớn nếu tìm được tung tích của thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc này.
Ánh mắt hắn sáng lên.
Rào rào!
Hắn vung tay phải lên, thân thể Tây Ốc lập tức biến mất, chỉ còn lại ba món bảo vậy và mấy chiếc nhẫn không gian.
Ba bảo vật, một là một trường côn màu đen, một là áo giáp màu đen mà một là đôi cánh màu đỏ.
Những thứ này cũng tản ra những dao động chập chờn.
“Bảo vật của Đại đạo chi chủ!” Ánh mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ vui mừng.
Ba bảo vật này chắc chắn đều là những bảo vật mạnh mẽ, không thua kém gì kiếm Không Minh của hắn.
“Ha ha, không hổ là thiên tài tuyệt thế của Thiên tộc, có nhiều bảo vật như thế!”
Đại đạo chi chủ cấp một bình thường thì có rất ít bảo vật, nhưng Tây Ốc có thiên phú rất mạnh, chắc chắn được Thiên tộc coi trọng nên được ban cho nhiều bảo vật cũng là chuyện dễ hiểu.
Giống như Diệp Tinh vậy, nếu như hắn bị giết chết thì cũng sẽ để lại chiến đao Mặc Bội, áo giáp Tinh Thần và nhiều thần khí bảo vật khác.
Nếu bàn về bảo vật thì có khi Đại đạo chi chủ cấp ba cũng không có nhiều được bằng hắn.
Nếu như ai có thể giết được Diệp Tinh, đoạt được bảo vật trên người hắn thì sẽ phất như diều gặp gió.
Tất nhiên, có Tiểu Hắc ở đây, người khác muốn lấy được bảo vật của Diệp Tinh cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ba món bảo vật này không tệ.” Diệp Tinh nhanh chóng thu vào.
Vừa mới nghĩ đến thân phận thiên tài tuyệt thế của Tây Ốc thì hắn đã biết trên người anh ta có không ít bảo vật.
“Để xem mảnh vỡ ở chỗ nào?” Diệp Tinh nhanh chóng lục soát nhẫn không gian.
Hắn giết chết Tây Ốc hoàn toản bởi vì mảnh vỡ thần bí.
Nhắc mới nhớ, trước kia ở Yêu tộc, hắn giết chết con trai của đạo chủ Xích Côn cũng bởi vì mảnh vỡ.
“Chẳng lẽ mỗi lần gặp được một mảnh vỡ là mình phải giết chết một thiên tài dị tộc à?” Nghĩ lại chuyện trước kia, Diệp Tinh thầm nhủ.
Linh hồn hắn quét qua nhẫn không gian, lập tức vô cùng vui mừng.
“Tìm được rồi!”
Hắn vung tay phải lên, ngay sau đó một mảnh vỡ xuất hiện. Mảnh vỡ này nhìn giống như một khí vật bị vỡ, còn có một góc nhỏ nhô lên, diện tích khoảng chừng bảy tám lòng bàn tay.
“Một mảnh vỡ lớn như vậy?” Diệp Tinh hơi ngạc nhiên.
Tất cả số mảnh vỡ trước đây hắn tìm được cộng lại cũng chỉ khoảng ba bàn tay.
“Để xem có kết hợp với nhau được không!”
Diệp Tinh vung tay phải lên, ngay sau đó, những mảnh vỡ khác xuất hiện.
Những mảnh vỡ này rung lắc dữ dội, sau khi tiếp xúc, nhiều mảnh vỡ gần như lập tức hợp lại với nhau.
Những mảnh vỡ tan tành hình như hoàn chỉnh hơn một chút.
Lúc này, những mảnh vỡ nhìn không ra một vết nứt nào, giống như là một mảnh hoàn chỉnh vậy.
“Đây là bảo vật gì? Hình như là một món đồ, chẳng lẽ là thần khí? Hay là thánh khí?” Diệp Tinh trầm ngâm.
Thần khí là bảo vật mà Thánh hoàng vũ trụ sử dụng, còn thánh khí...
Diệp Tinh không nhịn được mà hơi khát vọng.
Đó là bảo vật mà chỉ thánh tôn cường đại nhất vũ trụ mới có thể huy động được, cho dù là Thánh tôn thì cũng chưa chắc đã có thánh khí!
Những bảo vật này không do bất cứ vị luyện khí sư nào luyện chế ra được cả. Trong vũ trụ, mọi thánh khí đều do vũ trụ tự sinh ra.
Tất nhiên Diệp Tinh cũng không biết những thứ này có phải là thật không, hắn cũng chưa tới trình độ có thể kiểm nghiệm được.
Nhưng cho dù không biết thì hắn cũng biết sự trân quý của thánh khí!
Diệp Tinh lắc đầu, thu lại những suy nghĩ viển vông. Cho dù đây có là Thánh khí thì bây giờ thứ trong tay hắn cũng chỉ là những mảnh vỡ hoàn toàn vụn nát, chẳng lẽ tất cả mọi cường giả Thánh tôn lại liên thủ với nhau để đánh nát một thánh khí à?
Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa.
“Không biết còn bao nhiêu mảnh vỡ nữa?” Hắn lại trầm ngâm suy nghĩ.
Những mảnh vỡ này chắc chắn vẫn còn ở đâu đó nữa.
Ý thức của Diệp Tinh quan sát thổ nhưỡng bên trong nhẫn không gian. Suốt mấy trăm năm qua, Diệp Tinh vẫn luôn một mực bồi dưỡng tức nhưỡng, nhưng lượng tức nhưỡng tăng lên cũng không tính là nhiều.
Trước đây Diệp Tinh còn gặp được vùng đất dòng chảy thời gian mới có thể khiến cho tức nhưỡng tăng lên nhanh như vậy.
Trong lòng khẽ động một cái, những mảnh vỡ ngay lập tức lại dung nhập vào bên trong tức nhưỡng. Chỉ khi dung nhập như thế này mới có thể có nhiều tức nhưỡng hơn.