Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 38: 38: Bạn Học Lâm Xin Chào




Trở lại trường học, Diệp Tinh làm thủ tục nhập học tương ứng, khôi phục tư cách đi học.

Dùng điện thoại lên website của trường, kiểm tra giờ học một chút, hắn cười gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư.

Trong điện thoại di động, một âm thanh trong trẻo kèm theo vui vẻ vang lên: Diệp Tinh, anh trở về từ núi trường Bạch chưa ?Về rồi.

Diệp Tinh cười nói: Anh đang ở đại học Thượng Hải, lát nữa chúng ta gặp nhau trong phòng học.

Gặp ở phòng học? Lúc này trong ký túc xá nữ, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ nghi hoặc: Anh muốn tới lớp à?Đúng! Diệp Tinh nói đôi câu, liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Thần thần bí bí.

Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm hai tiếng.

Tiểu Ngư, là bạn trai Diệp Tinh của cậu gọi tới? Trương Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cười hỏi.

Ừ, anh ấy nói với tôi lát nữa gặp trong lớp.

” Lâm Tiểu Ngư có chút mơ hồ, không biết Diệp Tinh rốt cuộc là có dự tính gì.

Diệp Tinh đang nghỉ học, giờ lại muốn gặp Tiểu Ngư trên lớp, nhất định là muốn mọi người biết anh ấy là bạn trai của Tiểu Ngư, đề phòng Tiểu Ngư bị cướp mất.

Bên cạnh, Hạ Lâm dửng dưng phân tích nói.

Trong đáy mắt cô ta có một chút khinh thường.

Sau khi qua sự việc lần trước, cô bảo Thạch Lỗi tra xét một chút nguyên nhân Diệp Tinh nghỉ học, sau đó biết đươc Diệp Tinh nghỉ học vì mẹ bị ung thư gan giai đoạn cuối.

Trong suy nghĩ của cô, rõ ràng gia cảnh Diệp Tinh kém như vậy còn muốn làm cao, lần trước cô và Thạch Lỗi giới thiệu công việc cho Diệp Tinh lại bị hắn trực từ chối.

Thạch Lỗi bị đánh, Diệp Tinh cuối cùng mới ra tay, điều này khiến cho nàng không có chút hảo cảm nào với Diệp Tinh.


Cô cảm thấy Diệp Tinh không xứng với Lâm Tiểu Ngư.

Nhưng cô cũng không phải người ngu, những lời này đều đặt ở đáy lòng, không nói thẳng ra.

Hình như có chút đạo lí.

Trương Mộng cười hì hì nói: Tiểu Ngư, Diệp Tinh rất để ý cậu đó.

”Mộng Mộng, Tiểu Ngư thường xuyên liên hệ với Diệp Tinh, hình như mấy ngyaf nay cậu không liên hệ với Chu Cường? Bên cạnh, Chu San tò mò hỏi.

Phòng ngủ các nàng tổng cộng có ba người có bạn trai.

Chia tay rồi.

Trương Mộng nhún vai một cái nói.

Chia tay?Bao giờ vậy, tại sao trước đó không nghe cậu nhắc tới?! Nhất thời, sự chú ý của mấy người trong phòng ngủ đều tập trung ở trên người Trương Mộng.

Ba ngày trước.

Trương Mộng như không có gì nói.

Vậy sao lại chia tay? Chu San một mặt bát quái dò hỏi: Có phải Chu Cường làm chuyện có lỗi với cậu không? Nếu đúng là vậy, chúng tôi trút giận giúp cậu.

Trương Mộng bất đắc dĩ, đành phải nói: Khoảng thời gian trước Chu Cường luôn muốn đư tôi đi thuê phòng khách sạn, còn nói muốn thuê một phòng bên ngoài, trải qua thế giới của hai người.

Tôi không muốn, Chu Cường liền nói tôi không thích anh ta, sau khi ồn ào như vậy mấy lần, tôi với anh ta liền chia tay.

Mấy người trong phòng ngủ nghe chuyện này xong trợn mắt hốc mồm.

Trên mặt Trương Mộng có một chút khinh thường: Mới quen mấy ngày đã muốn đi khách sạn, người đàn ông như vậy tôi không dám nhận.


Được rồi, Mộng Mộng, đừng nóng giận.

Lần sau gặp Chu Cường đó, chúng tôi mắng anh ta giúp cậu! Phòng ngủ mấy người nhìn nhau một cái, tiến lên an ủi.

Mau đi học, chúng ta cùng lên lớp đi.

Sau đó, mấy vị nữ sinh cũng ôm một quyển 《 Kinh tế học nguyên lý 》 đi về dãy phòng học!.

Dãy phòng học 3 tầng, trong phòng học 301 trống rỗng, một nam sinh yên tĩnh ngồi ở phía sau cùng.

Lúc này bên trong phòng học bắt đầu có sinh viên đi vào.

Ấy? Nam sinh kia là ai ? Không phải lớp chúng ta chứ ?Thật đẹp trai.

! Sinh viên bước vào lớp nhìn thấy thanh niên phía sau cùng, tò mò nhìn lại.

Bọn họ đều là một lớp, sau hơn một tháng đi học đều đã biết mặt nhau, nhưng lại không nhận ra Diệp Tinh.

Sau đó, trong phòng học lại có mấy người tiến vào, nhưng lần này là mấy nữ sinh.

Thấy một người trong đó, chàng trai trực tiếp đứng dậy.

Diệp Tinh? Lâm Tiểu Ngư thấy chàng trai đứng lên liền vô thức quay ra nhìn, vừa nhìn thấy liền vui sướng hô lên, lập tức chạy tới.

Xin chào, Bạn học Lâm.

Diệp Tinh vẫy vẫy quyển sách giáo khoá trong tay, mặt nở nụ cười ấm áp.

Anh! Anh đi học lại? Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh cầm sách giáo khoa, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó kích động nói.


Đúng.

Diệp Tinh cười gật đầu.

Tốt quá.

trên mặt Lâm Tiểu Ngư tràn ngập vui vẻ.

Diệp Tinh? Là bạn học nghỉ học đó.

Mấy bạn học xung quanh nghe thấy tên Diệp Tinh, cũng biết là tình huống gì.

Diệp Tinh, sao chỉ quan tâm Tiểu Ngư, không để ý tới bọn tôi? Trương Mộng tiến lên có chút bất mãn nói.

Chào mọi người.

Diệp Tinh nhìn về phía mấy người, cười chào hỏi.

Mấy người Trương Mộng thấy vậy cũng mỉm cười, cho dù Chu Lãnh cũng hơi gật đầu chào Diệp Tinh một cái, chỉ có Hạ Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt còn có chút khinh thường.

Mẹ đã nằm viện rồi, còn không mau đi kiếm tiền, còn có tâm tình về trường học nói yêu đương.

Trong nhận thức của Hạ Lâm, Diệp Tinh chính là người nghèo, người nhà bị bệnh cần dùng tiền gấp còn muốn làm cao, không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.

Hiện tại lại càng không quan tâm ba mẹ.

Theo Hạ Lâm thấy, Diệp Tinh ngoại trừ dáng dấp đẹp trai một chút, không có bất kỳ ưu điểm gì khác.

Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi ở hàng cuối cùng, Trương Mộng, Chu Vũ Huyên, Hạ Lâm cùng ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Ngư.

Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một nữ sinh tóc rối bù, trang điểm phong cách đáng yêu đi tới, cô nhìn Diệp Tinh một cái thật sâu, liếc mắt nhìn đồ hắn mặc, nói: Cậu chính là bạn trai Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh, nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Diệp Tinh: ? ? ?Trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: Cậu là ai ?Chu Ngọc Đình lắc đầu một cái, cũng không nói gì, ngay sau đó xoay người rời đi.

Ha ha, Diệp Tinh, đây là Chu Ngọc Đình, có chút không hợp nhau với Tiểu Ngư nhà cậu.


Trương Mộng cười nói.

Mấy người kể sơ qua sự việc một chút, Diệp Tinh mới biết nguyên nhân.

Ban đầu Lâm Tiểu Ngư đi vào trường học, có một đàn anh năm ba tên Trương Viễn bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô, nhưng bị từ chối, mãi nửa tháng sau mới chịu từ bỏ, sau đó lại đi theo đuổi Chu Ngọc Đình.

Vậy nên Chu Ngọc Đình bởi vì bạn trai nên mới có địch ý lớn với Lâm Tiểu Ngư.

Diệp Tinh, Trương Viễn này là một nhân vật quan trọng trong trường, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, bóng rổ chơi cũng rất giỏi, thậm chí đại diện trường học tham gia giải thể thao bóng rổ giữa các trường đại học, thu được rất nhiều lần thắng lợi, trong trường học có rất nhiều em gái là fans của anh ta đó.

Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.

Hơn nữa thành tích học tập của hắn cũng tốt, mỗi một năm đều nhận được học bổng.

nhưng tình cảm của Tiểu Ngư với cậu khá sâu, vậy mà chẳng động lòng chút nào.

Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm một chút, lại thu hồi ánh mắt, không có tiếp lời.

Thủ đoạn theo đuổi của Trương Viễn có chút không tốt lắm, chị Tiểu Ngư còn lâu mới thích anh ta.

Bỗng nhiên, Tiền Giai Giai bình thường vẫn hay trầm mặc lại nhỏ giọng nói.

Thủ đoạn gì? Nghe vậy, nụ cười Diệp Tinh trên mặt nhất thời biến mất.

Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói: Trước đây tôi và chị Tiểu Ngư đi trên đường, Trương Viễn đó vậy mà lại trực tiếp ném bóng rổ tới, định thu hút sự chú ý của chị Tiểu Ngư.

Nếu không phải chị Tiểu Ngư tránh kịp, quả bóng đó liền đập lên người cô ấy.

”Là như vậy sao? Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi, giọng hắn có chút trầm thấp.

Em không sao.

Lâm Tiểu Ngư dường như cảm thấy Diệp Tinh tức giận, lắc đầu nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.