Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 598: C598: Sự tiến bộ của một năm 1



“Tiểu Ngư, em không sao chứ?” Diệp Tinh vội vàng tiến lên trước hỏi.

Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, nói: “Diệp Tinh, em làm sao vậy?”

Bỗng nhiên cô phản ứng lại, không nhớ được chuyện trước đây, vội vàng hỏi: “Diệp Tinh, sao trước đó anh bỗng nhiên biến mất vậy, em tìm thế nào cũng không tìm thấy anh.”

“Không sao, trước đó anh gặp được cây thần Thời Không.” Diệp Tinh nhanh chóng giải thích.

Hắn kể lại chuyện xảy ra trên người mình một lượt, tất nhiên, những thứ hắn nhìn thấy trong gương thần Thời Không hắn sẽ không nói ra.

“Tương lai? Đó sẽ là tương lai của mình sao?” Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong gương thần Thời Không lúc đó, Diệp Tinh thầm nói.

Có điều, chắc chắn hắn sẽ không tin tương lai của bản thân mình đã được định sẵn.

Nghe lời Diệp Tinh nói, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nói: “Diệp Tinh, hiện giờ trên người anh có bốn mươi bảy quả Thời Không hả?”

Kế hoạch của bọn họ là tới nơi này, lấy được một quả thời không đã là một cơ duyên rất lớn rồi, giờ đây trên người Diệp Tinh lại có tới tận bốn mươi bảy quả!

Nếu như đổi thành điểm Thời Không, phải đổi được hai mươi ba tỷ năm mươi triệu điểm.


Đây là con số tài phú lớn tới mức nào chứ?

“Ừm, bây giờ anh được xem là nhà giàu mới nổ ở thành Thời Không rồi.” Diệp Tinh cười gật đầu, hắn vung tay lên sau đó có một quả thời không xuất hiện.

Hơn hai mươi ba tỷ điểm Thời Không, thậm chí hắn có thể đổi toàn bộ cửu đại bí thuật khác trong thành Thời Không!

Tất nhiên, hiện giờ Diệp Tinh không có cách để phân thân, chỉ nghiên cứu Không Gian Thuật, Sinh Nguyên Thuật thôi đã tốn rất nhiều thời gian của hắn rồi.

“Đợi trở về thành Thời Không, có thể đổi lấy Sinh Nguyên Thuật hoàn chỉnh!” Diệp Tinh thầm nói.

Sinh Nguyên Thuật mà hiện giờ hắn đang sử dụng bị khuyết thiếu, trước đây tiếc Hắc Diệu Thạch, nhưng giờ đây những quả thời không này có thể giao lên vài quả.

“Tiểu Ngư, cho em một quả.” Diệp Tinh đưa quả thời không trong tay qua.

Hiệu quả của quả thời không này sẽ không cộng dồn, mỗi người chỉ có thể dùng nhiều nhất một quả để tu luyện.

Lâm Tiểu Ngư nhận lấy, hơi cảm nhận một chút, ngạc nhiên nói: “hiệu quả của quả thời không này tương đương với điều kiện tu luyện ở ngũ trọng thiên.

Mang theo quả thời không, cho dù cô ở đâu cũng có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được Đạo Tắc Không Gian.

Soạt! Soạt! Soạt!

Lời vừa nói xong, bỗng nhiên trong không gian có vài luồng dao động, sau đó có vài bóng người xuất hiện.

Tổng cộng có sáu người, Lũng Mạc cùng với một chàng trai Thanh Mặc Tông khác, A Bộ Tháp cùng với một chàng trai cung Thần nguyên, cuối cùng là cô gái lạnh lùng Mặc Tâm và cô gái tóc đỏ Ellie.

“Quả Thời Không!”

Sáu người vừa xuất hiện đã nhìn thấy quả thời không trong tay Lâm Tiểu Ngư, trên mặt lộ ra vẻ kích động.

“Tên nhóc, mau giao quả thời không ra đây!” Lũng Mạc nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.

Anh ta đã có một quả thời không rồi, nhưng giờ có thể có thêm một quả nữa, chắc chắn có thể lấy được rất nhiều phần thưởng của tông phái.


Ong...

Lời anh ta vừa nói xong, trên người anh ta có một quả màu xám đen bay ra.

“Quả thời không của ta!” Thấy vậy, Lũng Mạc cả kinh, vội vàng đuổi theo lấy lại.

Nhưng tốc độ của quả thời không nhanh tới kinh người, vậy mà hắn lại không bắt được.

Vút!

Quả thời không vút qua, nhanh mắt bay tới trước mặt Diệp Tinh, sau đó bị hắn nắm lấy trong tay.

“Một quả thời không bên ngoài mà cây thần thời không nói lúc nãy là quả trên người Lũng Mạc này?” Diệp Tinh nắm lấy quả thời không, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng

Trước đó hắn còn hâm mộ Lũng Mạc có được một quả, giờ đây một quả này của Lũng Mạc đã thuộc về hắn.

Công lại thì trên người hắn có tất cả bốn mươi tám quả thời không.

“Đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thời không mà mình lấy được lại chủ động bay mất?”

Lúc này sắc mặt Lũng Mạc u ám giống như sắp đổ mưa rào, không biết vì nguyên nhân gì mà quả thời không trên người hắn lại tự động chạy tới tay Diệp Tinh.


“Hai quả thời không!” mấy người A Bộ tháp, Mặc Tâm cũng nhìn Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, trong mắt tràn ngập khát vọng.

“Tên nhóc, mau giao quả thời không ra đây, như vậy Thanh Mặc Tông ta có thể tha cho ngươi.” Lũng Mạc nắm chặt trường thương trong tay, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Diệp Tinh cười rồi nói: “Ngại quá, quả thời không này giờ là của tôi.”

“Được lắm.” Lũng Mạc gật đâu, ánh mắt anh ta bỗng nhiên hướng về phía A Bộ Tháp và Mặc Tâm: “Trong tay tên Mộc Khôn này có hai quả thời không, chúng ta liên thủ chém giết, sau đó lại thương lượng xem phân chia hai quả thời không này thế nào?”

Dựa vào thực lực của một mình anh ta thì không thể làm gì Diệp Tinh.

“Được.” A Bộ Tháp gật đầu, nắm chặt chiến đao trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Ta đồng ý.” Bên cạnh, Mặc Tâm cũng gật đầy, cô ta nhìn Diệp Tinh, nắm chặt trường kiếm trong tay.

Trong nháy mắt, sáu thiên tài của ba thế lực lớn bắt tay với nhau.

“Mộc Khôn, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao quả thời không trong tay ra đây.” Lũng Mạc nhìn Diệp Tinh nói thêm lần nữa: “Bên ngoài có cường giả Bất Tử Cảnh của tông phái bọn ta, nếu ngươi rời đi, chúng ta cũng sẽ ra khỏi lĩnh vực này, tới lúc đó ngươi càng không thể chạy được. Bây giờ giao quả thời không ra, bọn ta có thể cho ngươi một con đường sống.”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi chút nào, nhìn sáu người bao vây trước mặt mình, vẫn lắc đầu như cũ nói: “Tôi từ chối.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.