Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 237



Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tề Dự dẫn Tống Ngọc Tịch từ biệt với Tống Dật và Lâm thị, trở lại trong cung.

Tiêu Tề Dự đưa Tống Ngọc Tịch về trong cung, Tống Ngọc Tịch còn muốn nói với hắn vài câu, không nghĩ tới vừa thay xiêm y đi ra hắn đã rời đi, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái. Tống Ngọc Tịch xoa xoa bụng, suy nghĩ một lát, liền bảo Lục Hoàn đi ngự thiện phòng lấy một chén rượu ủ tới ăn, ai ngờ đồ vừa đưa tới, Tiêu Tề Dự đã trở về, còn mang theo một thái y, nhìn đồ trong tay Tống Ngọc Tịch, không nói hai lời đã lấy đi mất.

"Ấy ấy, rượu của ta." Tống Ngọc Tịch đứng lên muốn đi lấy, Tiêu Tề Dự lại tiện tay đưa rượu cho cung tỳ phía sau, sau đó dịu dàng xoay Tống Ngọc Tịch ngồi xuống, nói với thái y:

"Trương thái y, xin mời."

Trương thái y kia là thủ tọa của Thái y viện, bệnh tật bình thường trong cung không cần ông xuất mã. Tống Ngọc Tịch thấy Tiêu Tề Dự như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi chẳng lẽ mình mắc chứng bệnh gì không chữa được? Hồi hộp lo lắng đưa cổ tay ra ngoài, Trương thái y quỳ xuống bắt mạch, liên tục bắt đi bắt lại vài lần. Tống Ngọc Tịch cảm thấy thật sự không chịu nổi, liền quay đầu nhìn Tiêu Tề Dự, chỉ thấy Tiêu Tề Dự trấn an cười cười với nàng, sau đó lập tức vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn Trương thái y.

Một lúc lâu sau, Trương thái y cuối cùng cũng phun ra mấy chữ.

"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, xác định là hỉ mạch."

Mấy chữ này vừa được nói ra, Tống Ngọc Tịch kinh ngạc, Tiêu Tề Dự càng khó nén kích động, lập tức đứng lên, nói với Trương thái y: "Đã xem rõ chưa?”

Trương thái y cúi đầu hiến lễ: "Đã xem rõ, thần chẩn ba lần, như hạt châu lăn (ý chỉ hoạt mạch), sẽ không sai. Thân thể Hoàng hậu nương nương luôn khỏe mạnh, vốn trong cung nên mỗi tháng một lần bắt mạch bình an, thế nhưng tháng trước nương nương không ở trong cung, nói đẩy sang tháng sau xem bệnh luôn một lần, không nghĩ tới ngay vào lúc này lại có tin mừng, quả thật đáng mừng.”

Trong cung mỗi tháng đều phải bắt mạch bình an, Trương thái y một là chúc mừng, hai là giải thích là vì sao Hoàng hậu có thai, Thái y viện phải hai tháng mới biết được. Thế nhưng vào ngay lúc này, bất luận là Tiêu Tề Dự hay Tống Ngọc Tịch, đều không có tâm tình đi hỏi Thái y viện vì sao hai tháng mới chẩn ra được, hai người đã xúc động không nói nên lời.

Hai người thành thân đến hôm nay cũng đã được bốn năm năm, mà vẫn không có con nối dõi. Tiêu Tề Dự ở trước triều vì chuyện này phải chịu bao nhiêu áp lực thì cũng không cần phải nói. Những triều thần muốn thay Hoàng hậu, cách mấy ngày sẽ lại đem chuyện Hoàng hậu không có thai này ra nói một chút, tuy nói sau đó đều bị Tiêu Tề Dự trấn áp xuống, nhưng suy nghĩ trong lòng các triều thần, cũng có thể thấy được một chút. Vì chuyện hài tử này, Tống Ngọc Tịch và Tiêu Tề Dự cũng đã từng mờ mịt, chẳng qua hai người đều biết, số mệnh của hai người đều có chút không chính xác, hai người đáng lẽ ra phải chết, lại vẫn yên lành sống trên đời này, vốn là chuyện nghịch thiên, nên nếu có con thì dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không có, cũng coi như là hợp tình hợp lý đi, cho nên, hai ba năm vừa qua mà vẫn không có hài tử, bọn họ cũng không ôm hy vọng.

Nhưng bây giờ đột nhiên có một đứa trẻ, quả thực vẫn là một điều khiến mọi người vui mừng!

Tống Ngọc Tịch cúi đầu nhìn bụng mình, thật sự rất khó tưởng tượng, ở đây có một tiểu sinh mệnh đang thai nghén? Đây là thật sao? Không phải có người nói, mang thai sẽ nôn mửa khó chịu sao? Nhưng vì cái gì mà trong chuyện này nàng vẫn gió êm sóng lặng? Nàng vẫn cảm thấy lo lắng, liền hỏi thái y:

"Nhưng sao ta không hề có phản ứng gì, Trương thái y có phải nhìn lầm hay không?"

Trương thái y là một người trung niên đã ngót nửa trăm, nghe Tống Ngọc Tịch nói vậy thì lắc đầu, nói:

"Chuyện mang thai này, tùy theo cơ địa của từng người sẽ khác nhau. Có vài người cảm thấy buồn nôn muốn ói, có vài người lại giống như ngài vậy không hề có phản ứng, đặc tính thân thể mỗi người khác nhau, nương nương không cần lo lắng."

Tống Ngọc Tịch còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Tiêu Tề Dự lại tiếp lời, nói:

"Vậy mấy ngày nay phải chú ý cái gì, trong cung có ma ma phụ sản không? Ngươi tự mình đi chọn vài người, chọn nhiều một chút. Đây là thai đầu của Hoàng hậu, Thái y viện trên dưới cần dốc sức chăm sóc!”

Trương thái y mấy năm nay cũng biết Hoàng đế bị các triều thần bức ép không nhẹ, hiện giờ cuối cùng cũng chờ được cơ hội xứng danh này, đương nhiên là không khỏi thận trọng, nên lúc này gật đầu bẩm: "Vâng, thần tuân chỉ! Hoàng thượng hoàng hậu yên tâm, thần sẽ lập tức đi chuẩn bị.”

Sau khi Trương thái y đi, Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Tề Dự dừng lại trên chén rượu kia, nói: "Thứ này sau này nàng còn ăn nữa không?”

Tống Ngọc Tịch nhìn rượu ủ kia, làm sao còn có tâm tư ăn, nàng vội nói: "Trong khoảng thời gian này sẽ không ăn, chờ... Sau đó mới ăn!”

Phụ nữ mang thai không thể uống rượu, mặc dù Tống Ngọc Tịch chưa từng mang thai, nhưng ít nhiều vẫn biết một ít! Tiêu Tề Dự nghe xong, không khỏi yêu chiều xoa xoa đầu của nàng, nói:

"Ngóng trông mấy năm nay, cuối cùng chờ đợi được, chúng ta ngày thường phải cẩn thận một chút, có nghe thấy không? Còn có, khi nàng ăn bất cứ thứ gì cũng không thể quá nhiều, nếu bỏ ăn, hoặc ăn quá nhiều, hài tử phát triển quá lớn, lúc sinh người chịu vất vả chính là nàng... Còn có..."

Tằng tằng, Tiêu Tề Dự nói rất nhiều, Tống Ngọc Tịch lúc đầu vẫn còn chăm chú lắng nghe, nhưng sau đó lại không thể không nghi ngờ, nói:

"Những chuyện của phụ nhân này, Hoàng Thượng sao lại biết rõ vậy?"

Tiêu Tề Dự: "..."

Tuy nói đã có chút tuyệt vọng, thế nhưng, Tiêu Tề Dự làm sao có thể nói với nàng, những kiến thức về làm thế nào có thể mang thai, hắn đã sớm thuộc nằm lòng rồi. Có thể thấy mặc dù đã chấp nhận số mệnh, nhưng trong lòng vẫn còn nuôi hy vọng, Tống Ngọc Tịch sao có thể không hiểu hắn, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chạm khắc chiếu vào điện, tràn đầy sức sống.

Bảy tháng sau, Hoàng hậu sinh ra một vị hoàng tử nặng bảy cân tám lạng [1], đặt tên là Tiêu Bàn.

[1] tương đương 4kg6

Hoàng Thượng mừng rỡ, ở lễ tắm ba ngày, ôm hoàng tử lên triều đình, đương triều liền sắc phong Thái tử. Từ đó về sau "Hoán Hậu Đảng" [2] âm thầm vận động nhiều năm ở trên triều đình cũng không thể không yên lặng, tấm lòng yêu thương Hoàng Hậu của Hoàng Thượng, nếu như nhiều năm như vậy mà bọn họ còn nhìn không thấu, vậy cũng uổng công làm thần tử, càng đừng nói, hiện giờ con trai của Hoàng hậu đã phong Thái tử, vị trí Hoàng hậu càng thêm không thể bị lật đổ.

Tên thái tử là Tiêu Bàn, ý tứ chính là tấm lòng Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, vững như bàn thạch mãi mãi không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.