Bà ta nhất định biết được Vệ Cư An đang nuôi Giang Uyển ở bên ngoài, cho nên mới truyền ra lời đồn, để phủ Tề Quốc công chúng ta đứng ra giải thích.
Đề phòng Giang gia chúng ta không nhận người, bà ta chắc chắn đang nắm điểm yếu nào đó.
Nhớ tới tay nải khi Giang Uyển bỏ trốn có mang theo, bên trong là y phục thường ngày, trang sức, còn có mấy quyển thoại bản mà nàng ta xem như sinh mạng.
Trang phục là do tiệm may làm, trang sức cũng là mua từ bên ngoài, không có gì đủ đế chứng minh thân phận của nàng ta.
Vậy điểm yếu trong tay Ninh Viễn hầu phu nhân là gì?
Ta ngồi yên mà suy nghĩ, quay đầu thấy chính mình trong gương bỗng nhiên giật mình. Có lẽ ta đã tính sai rồi, Ninh Viễn hầu phu nhân căn bản trong tay không hề có điểm yếu của Giang Uyển, bà ta đang nhắm vào ta, vậy trong tay bà ta đang nắm là điểm yếu của ta.
“Hướng Trúc! Hướng Trúc!”
Ta kêu lớn, Hướng Trúc hoảng sợ vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”
“Gần đây có ai vào phòng ta không, muội nhìn kỹ xem, trong phòng ta có thiếu đồ vật gì không?”
Hướng Trúc bị ta nói đến khó hiểu: “Tiểu thư bị mất đồ à? Gần đây chỉ có Ma ma, Quản sự đến nghe tiểu thư sai bảo, cũng không ít người nhưng đều là người trong ngoài của Đại viện, thêm nha hoàn hầu hạ tiểu thư thì không còn ai nữa.”
Khế ước bán thân của bọn nha hoàn ta đã nắm chặt trong tay, các nàng không dám gây thêm chuyện…
Chính là Nhũ mẫu….
Ta vội vàng mở lần lượt mấy cái tủ, sau đó lục lọi mới phát hiện thiếu vài đồ vật.
Mấy thứ như kim xoa, ngọc xuyến, còn có một chiếc kẹp tóc đá quý khảm phượng hoàng mà Thái hậu nương nương ban tặng lúc làm lễ cập kê, các vị khách hôm đó đều nhìn thấy, bây giờ không thấy đâu nữa.
“Hướng trúc, mang mấy nha hoàn đi mời Nhũ mẫu đến đây. Tìm người báo cho Đại ca của ta biết, trong phủ có trộm, nói với huynh ấy cho mấy người trông chừng con trai của Nhũ mẫu, rồi sai vài người huyên náo bắt trộm nhưng chưa cần phải báo quan!”
“Tiểu thư đã biết ai là trộm sao lại không báo quan? Chẳng lẽ sợ việc xấu trong nhà đồn ra?”
Ta không sợ việc xấu trong nhà đồn ra, chỉ sợ trúng kế của bọn người Ninh Viễn hầu.
Nếu ta đem con trai của Nhũ mẫu đi báo quan, lỡ như bọn họ thông đồng, nói ta đã đem đồ vật đưa cho con trai Nhũ mẫu, sai hắn đưa cho Vệ Cư An, hiện giờ báo là trộm lại chứng thực lời đồn tiểu thư Giang gia làm ngoại thất cho người ta.
Còn nữa, ta cũng có vài bộ y phục cũ không mặc, bình thường thiếu một hai bộ cũng không để ý. Bọn họ đem quần áo của ta thêu tên lên, hai bên làm chứng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Bọn họ muốn phủ Tề Quốc công chúng ta hạ mình, đã có một Tam tiểu thư làm ngoại thất không nói, còn muốn thêm Nhị tiểu thư gả thấp qua, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Lần này, ta nhất định sẽ khiến cho phủ Ninh Viễn hầu tự rước nhục nhã.
Không báo quan, lại làm lớn chuyện mất trộm, nhưng chỉ đóng cửa xử lý, phủ Ninh Viễn hầu cũng không dám lấy kim trâm của ta ra!
Ta cũng nhờ Nhị viện và Tam viện nhân lúc này mà giúp sức một tay. Đại viện bên này báo mất trộm, người của Nhị viện và Tam viện cũng báo là mất trộm.
Nhị thúc nói ông mất vài tờ ngân phiếu, còn có chút đồ cổ, ta cũng không muốn nói là ông ấy đã đem cho ngoại thất hết rồi.
Tam thẩm thật sự bị mất, mất vài món đồ trang trí.
Đúng là giặc nhà khó phòng.
Ta vẫn chưa báo quan, trong lòng ta có tính toán khác. Nhưng bọn họ ý đồ đục nước béo cò, lừa trên dối dưới.
Ta liền đem mấy nha hoàn trong viện Tam thẩm đến, đánh cho mấy trượng, mấy bọn nha hoàn đem đồ vật đã lấy cắp nôn ra hết.
Thế là náo loạn một đêm, danh môn thế gia trong Kinh thành đều biết phủ Tề Quốc công có trộm, chuyện tiểu thư Giang gia làm ngoại thất nhất thời chìm xuống. Sau khi cảm thấy đồng cảm với Giang gia thì bọn họ cũng bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt phủ của mình, tránh cũng bị mất trộm.
Vào hôm sinh thần của phủ Bình Quốc công, có người hỏi ta bị mất cái gì, có bắt được trộm không?
Ta lắc đầu nói không bắt được trộm, chỉ mất vài món trang sức, trân bảo, đã thông báo quan lại địa phương, tra xem ai tay chân không sạch sẽ, hỏi xem ai đã tiêu thụ tang vật?
Sắc mặt Ninh Viễn hầu phu nhân không được tốt cho lắm, hai lần liên tiếp tính kế ta đều thất bại, nên không được vui cho lắm.
Cũng là con trai của Nhũ mẫu hồ đồ, bình thường chỉ uống vài ly rượu, chẳng hiểu sao bây giờ lại nghiện cờ bạc.
Trước đây thắng vài ván nhỏ, sau đó lại thua liên tục, cho đến khi bán hết tài sản cũng không bù vào được, liền để ý đến đồ vật trong phủ của ta.
Hắn biết mẫu thân của hắn là Nhũ mẫu của ta, lại biết Giang gia trọng lễ nghĩa, đối xử với Nhũ mẫu rất tốt, hắn liền xui khiến mẫu thân của mình đi trộm đồ vật để trả nợ cho người ta, nếu đánh bạc thắng sẽ chuộc lại trả về tủ của ta như cũ.