Trọng Sinh Trở Về Ngày Muội Muội Bị Hãm Hại

Chương 15



Ai ngờ sự việc mau chóng bại lộ, thời điểm hắn bị Đai ca ta bắt được, còn khóc lóc cầu xin Đai ca ta cho hắn một cơ hội, hắn vào sòng bạc một lần nữa là đủ tiền chuộc trang sức trả lại ta.

Nhũ mẫu cũng hối hận khóc lóc, nói không có mặt mũi gặp ta và mẫu thân nữa. Ta cẩn thận hỏi bà ta con trai bà nghiện cờ b.ạ.c khi nào? Thời gian thật trùng hợp, là sau khi Giang Uyển giả c.h.ế.t và trước khi ta đính hôn.

Người này hạ một ván cờ thật lớn, không giống như tính cách của Ninh Viễn hầu phu nhân, bà ta tuy là giỏi tính kế ở hậu viện, nhưng cũng không dám dây dưa với đám người hạ lưu bên ngoài.

Cách làm hèn hạ vô sỉ như vậy giống với tác phong của Vệ Cư An hơn.

Trong lòng ta khẽ run lên, Vệ Cư An kiếp này chẳng phải muốn nguyện cùng Giang Uyển ở bên nhau sao? Sao lại tính kế với ta?

Chẳng lẽ hắn………

Người ta phái theo dõi Giang Uyển và Vệ Cư An đã quay về.

Hắn nhận được thư của ta, sáng sớm liền trở về: “Vệ thế tử vẫn ở cùng với ngoại thất, nhưng không giống như trước kia, như hình với bóng, hiện tại 5 ngày chỉ ở cùng 2 3 ngày.”

“Tiểu nhân theo dõi hắn hai lần, đều thấy hắn trở về phủ Ninh Viễn hầu, không đi đâu khác.”

Vệ gia không chỉ có mình hắn là con trai, nếu hắn vì một ngoại thất mà trở mặt với Vệ gia, sau này sẽ có rất nhiều dòng thứ thay mặt Vệ Cư An làm thế tử.

Hắn trở về chắc chắn không đơn giản như vậy, sau lưng hắn sẽ cùng Ninh Viễn Hầu phu nhân bày mưu tính kế.

Giang Uyển đang làm ngoại thất, hắn còn phải lập một chính thê khác.

Đáng thương cho Giang Uyển từ bỏ vinh hoa phú quý của phủ Tề Quốc công để làm ngoại thất của Vệ Cư An. Không biết sau khi nàng ta biết được âm mưu của Vệ gia sẽ nghĩ như thế nào.

Ta khẽ chạm tách trà, phủ Ninh Viễn hầu một ngày không diệt, ta một ngày thêm bất an.

Vốn tưởng Vệ Cư An lưu luyến nữ nhi thường tình, sẽ không thi đậu khoa cử, dù hắn có thi đậu, làm quan trong triều, Đại ca ta cũng sẽ áp chế hắn.

Đến lúc đó phủ Ninh Viễn hầu có tước vị nhưng không thể thừa kế, có chức quan nhưng không thể thăng tiến, ta không tốn một binh một tốt, cũng có thể khiến Vệ gia tự tiêu tự diệt.

Trước mắt xem ra, kế hoạch này quá lâu dài, càng lâu dài lại càng dễ sinh ra biến số.

“Tiếp tục theo dõi Vệ Cư an, xem thường ngày hắn đi đâu, gặp ai và làm những gì.

Kiếp trước Vệ Cư An vu quan phủ Tề Quốc công thông đồng với địch b*n n**c, trình bằng chứng cụ thể trước mặt Hoàng thượng.

Đồ vật mà phủ Tề Quốc công chúng ta không có, làm sao hắn lấy được? Hắn lấy từ ai?

Đây là những bí ẩn cần được giải đáp.

Lại có một chuyện nữa, Vệ Cư An tự nhiên chạy về phủ Ninh Viễn hầu cũng mẫu thân hắn tính kế với ta, thật khiến người ta nghi ngờ.

Nghi ngờ hắn có phải cũng trọng sinh giống ta.

Không được, ta không thể ngồi chờ chết, chỉ phòng bị chứ không tấn công. Phủ Ninh viễn hầu hùng hổ dọa người như vậy, không dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ sẽ không bỏ cuộc.

Ta nhớ tới Giang Uyển đang ở ngoại thành, nhân lúc Vệ Cư An không có ở đó, liền cải trang đến bí mật gõ cửa.

Giang Uyển không ngờ là ta sẽ đến, nên mời ta vào trong ngồi, rồi rót trà: “Mọi chi tiêu trong Hầu phủ đều do Hầu phu nhân nắm giữ, Vệ lang hiện tại không có tiền, chi tiêu hàng tháng đều phải tiết kiệm.”

“Đồ đạc nơi này không thể so với phủ Tề Quốc công, tỷ tỷ ngồi tạm.”

Ta không tiếp trà của nàng, chỉ hỏi thăm mấy ngày nay nàng ta có ra cửa, có nghe qua những lời đồn đãi.

Giang Uyển lắc đầu, từ khi nàng ta giả c.h.ế.t từ bỏ phủ Tề Quốc công đi theo Vệ Cư An, đều sống ở ngoại thành. Bên người chỉ có một tiểu nha hoàn để quét tước dọn dẹp, ngoài ra không gặp ai nữa.

Có lẽ bởi vì xấu hổ với thân phận này, nàng ta không dám đi đâu quá xa nhà, chỉ đi dạo ở ngoại thành hai lần, càng không dám nói chuyện với người lạ, nên không có nghe được lời đồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.