Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 19: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù! - Chương 19



Cố Tuyết Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đôi môi bị anh ghì chặt như muốn nuốt vào trong miệng.

Khi sắp đến bước cuối thì Tưởng Thiên Dịch dừng lại,đôi mắt có vài tia lửa nhìn Cố Tuyết Nhi đang rên rỉ dưới thân mình.

Cố Tuyết Nhi chậm chạp ngồi dậy,chiếc váy ngủ bị anh vén một nửa lên,làn da mịn màng ửng đỏ lên vì bị anh sờ qua.

Cô nhíu mày nhìn anh,tức giận nói" Anh bị điên à? Uống rượu nhiều quá nên không khống chế được rồi đúng không? Anh quên rằng quên đang mang thai rồi hả?"

Vừa nghe đến hai từ " mang thai" ý thức của Tưởng Thiên Dịch dần trở lại.Anh giúp cô mặc lại quần áo.Rồi ôm lấy cô.

" Xin lỗi" Tưởng Thiên Dịch nói nhỏ vào tai cô.

Cố Tuyết Nhi híp mắt,cứ ngồi đó mặc anh ôm.Điều cô không hiểu nhất bây giờ là cái tên thần kinh bệnh hoạn này đột nhiên lại như con quái thú lao vào cô.Xém chút nữa cô tưởng có người làm điều xằng bậy với cô chứ.

Cô nghĩ rồi lại thôi,ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi rượu nên khẽ hỏi" Anh uống rượu à?"

" Ừm"

" Nhiều không?"

" Một chút"

Nghe vậy thì Cố Tuyết Nhi cau mày,nhìn chầm chầm vào cái tên đang dựa vào ngực của mình:" Vậy tại sao đột nhiên lên cơn điên?"

"..."

Không lâu sau,Cố Tuyết Nhi ngồi dậy ra ngoài nấu cho anh một chút canh giải rượu.Cô là phụ nữ mang thai chính là ưu tiên hàng đầu nhưng vì tên đầu đất kia bị mọi người chuốc rượu vậy nên bây giờ phải đi hầu hạ lại tên đó.

Haizzzz

Đúng là muốn hành xác cô mà!

Uống canh giải rượu,Tưởng Thiên Dịch lại chìm vào giấc ngủ ngàn thu bỏ mặc Cố Tuyết Nhi đang ngồi ở đó.

Cố Tuyết Nhi chống nạnh nhìn anh,nghiến răng nghiến lợi như muốn xé xác anh:" Được lắm! Ăn uống no nê xong thì bỏ mặc tôi! Tưởng Thiên Dịch,ngày mai anh xong đời với bà đây!"

....

Ngày hôm sau,Cố Tuyết Nhi gáng nhịn lại cơn tức giận rồi đi ngủ.

Khi thức dậy thì bên cạnh đã lạnh đi vài phần.Cố Tuyết Nhi ngồi dậy làm vài động tác khởi động cơ thể rồi mới bước xuống sàn đất lạnh lẽo.

Vừa bước ra ngoài,đập vào mắt cô là bàn ăn sáng do "chồng yêu" của cô nấu.

Cố Tuyết Nhi cau mày lại,lạnh tanh nhìn bàn đồ ăn không mặn không nhạt.Dù chỉ có vài món ăn nhưng nhìn cũng khá bắt mắt và đầy đủ chất dinh dưỡng.Nhưng có điều sao lại nấu cho cô?

Không lẽ thấy có lỗi nên chuộc lỗi à?

Chưa kịp để Cố Tuyết Nhi nghĩ ngợi quá nhiều phía sau đột nhiên vang lên giọng nói ấm áp trầm thấp của người đàn ông.

" Vợ,em thức rồi à?"

Cố Tuyết Nhi nhíu chặt mày thầm nghĩ: ai là vợ của nhà ngươi?!

" Ừm"

" Mau lại đây,mấy món này là anh thức sớm chuẩn bị đấy" Không để Cố Tuyết Nhi đứng đó quá lâu Tưởng Thiên Dịch bèn trực tiếp kéo cô lại bàn ăn.

Nhìn mấy món ăn trên bàn,Cố Tuyết Nhi không kèm lòng mà nuốt nước miếng nhanh chóng thử từng món ăn.

Mẹ nó!

Tại sao toàn là những món ăn cô thích vậy!

Vậy sao cô có thể kìm lòng lại đây!

Đã là phụ nữ mang thai thường hay thèm ăn.Giờ trên bàn ăn lại toàn những món mình thích ăn.Nếu ăn xong cô sẽ chết thì cũng chấp nhận nữa.

Tưởng Thiên Dịch chết tiệt!

Thôi được rồi....bây giờ bà đây sẽ tha lỗi cho anh một tiếng để bà đây ăn xong sẽ giận anh tiếp!

Tưởng Thiên Dịch nhìn thấy biểu cảm phong phú của Cố Tuyết Nhi thì cười khẽ.Cô vợ này của anh sao càng ngày càng khó đoán vậy.

Hôm qua do quá hăng vậy nên Tưởng Thiên Dịch đã bị Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần chuốc cho say lúc nào không hay.Một lúc sau dục vọng chiếm hữu bỗng dâng lên.Khi vừa vào phòng định tắm một lúc thì nhìn thấy cảnh Cố Tuyết Nhi mặc váy ngủ đang ngồi trên giường.

Mẹ nó!

Nếu người đàn ông nào có thể kìm chế được thì đó chắc chắn không phải là đàn ông!

Lúc sáng khi vừa thức dậy,Tưởng Thiên Dịch đã tự biết mình sai.Cố Tuyết Nhi đang mang thai đáng lẽ ra anh không nên làm vậy với cô.Vả lại tối qua cô còn chăm sóc cho anh.Vì việc này Tưởng Thiên Dịch càng cảm thấy có lỗi với cô.

Tưởng Thiên Dịch ho khan một tiếng,gắp cho cô một miếng thịt rồi mới chầm chậm cất tiếng: " Vợ!"

" Hửm?" Cố Tuyết Nhi nhíu mày đáp.

" Việc hồi tối hôm qua...." Tưởng Thiên Dịch nói tới đây lại dừng lại xem biểu cảm của Cố Tuyết Nhi.

" Ừm,tối hôm qua sao?" Cố Tuyết Nhi vừa nhai miếng thịt vừa nhìn anh hỏi lại.

" A...là việc tối hôm qua thật ra anh không phải cố ý.Chỉ là bị cái tên nhà họ Lục khốn kiếp kia chuốc hơi say vậy nên mới xảy ra việc hồi tối qua.Chứ anh luôn luôn đặt cảm xúc của em lên trên hết!"

Việc này thì Cố Tuyết Nhi đồng tình.Từ đó đến giờ dù việc gì lớn nhỏ Tưởng Thiên Dịch luôn hỏi ý kiến của cô.Luôn luôn hỏi cô có thích không hay không muốn gì.Mọi thứ điều là do cô quyết định.

Từ lâu Tưởng Thiên Dịch đã xem cô là người không thể thiếu trên đời này rồi.Vậy nên vụ việc hôm qua chỉ do sự cố mất khống chế của anh mà thôi.

Cố Tuyết Nhi được ăn ngon vậy nên cũng không chuyện bé xé ra to,bố thí cho anh hai từ" Không sao"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.