Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 1: Nữ vương quân khu



Trăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ.

Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ.

Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở.

Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra.

Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian.

"Cộp, cộp, cộp."

Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đỏ cầm một khẩu súng lục bạc trong tay, từng bước từng bước, đi về hướng đuôi thuyền.

Mái tóc đen dài của người phụ nữ được xõa tự nhiên sau gáy, tướng mạo tinh xảo động lòng người, mơ hồ lộ ra một chút mê hoặc và tà tứ, nhưng càng ngày càng mê người hơn, giống như hoa Mạn Đà La nở rộ trong đêm tối, tuyệt đẹp, rồi lại ẩn chứa kịch độc có thể khiến người ta vạn kiếp bất phục.

Đặc biệt là cặp mắt đen nhánh kia của người phụ nữ, đen đến mức giống như ngôi sao lạnh lẽo mơ hồ lóe lên trong màn đêm, ẩn chứa sát khí tuyệt đối.

"A, đừng tới đây, cút, cút ngay!" Mà giờ khắc này, một người đàn ông chân bị trúng đạn, trên người mặc quần áo hoa lệ, cả người lại có vẻ cực kỳ chật vật.

Sợ hãi quay đầu lại, đáy mắt người đàn ông tràn ngập sợ hãi!

Người phụ nữ trước mắt rõ ràng xinh đẹp như vậy, nhưng lại là một đóa hoa có gai!

Thiên Lạc, quân khu bộ đội xử lý đặc biệt, cán bộ hành chính đặc biệt, sát thủ bất khả chiến bại được gọi là Nữ hoàng của quân đội!

Người như vậy, sao lại xuất hiện ở đây!

"Mafia An Jide, tôi đại diện bộ đội xử lý đặc biệt, xoá bỏ anh." Giọng của người phụ nữ lãnh khốc, trực tiếp bóp cò súng.

"Bằng" một tiếng, viên đạn chính xác xuyên thấu không khí, trực tiếp bắn xuyên qua đầu An Jide, đầu lĩnh Mafia.

Bụi bậm lắng xuống, bên này máy bay trực thăng cũng cấp tốc lái tới, ánh đèn không ngừng đảo qua trên boong thuyền, là người tới tiếp ứng Thiên Lạc.

Thời gian vừa đúng, Thiên Lạc từ trên người An Jide, tìm thấy một kíp nổ.

Toàn bộ tàu đánh bạc đều bị đặt bom, vốn nên là biện pháp cứu mạng cuối cùng của An Jide, nhưng ngay cả cơ hội sử dụng anh cũng không có.

"Nhiệm vụ hoàn thành, các người có thể thả thang xuống." Thiên Lạc dùng vô tuyến điện, quay về mọi người trên máy bay trực thăng, nói một câu như thế.

"Chúc mừng cô Thiên quan quân, hiện tại quân khu truyền cho cô một mệnh lệnh cuối cùng, đó chính là, đi chết đi."

Giọng lãnh khốc cấp tốc truyền ra từ trong vô tuyến điện, Thiên Lạc không ứng phó kịp, mắt thấy cửa khoang máy bay trực thăng bị mở ra, tiếp theo nòng súng bắn tỉa đã nhắm ngay cô!

Trong lòng giật mình, thân hình Thiên Lạc lóe lên, cấp tốc né tránh.

Đốm lửa tung toé, viên đạn điên cuồng oanh tạc về phía Thiên Lạc, bắn boong tàu đều là ầm ầm vỡ vụn, không ngừng phát ra một tiếng tiếp một tiếng nổ vang ầm ầm!

Đáy mắt nổi lên từng tia ánh sáng cảnh giác, đáy mắt Thiên Lạc nổi lên ánh sáng lạnh, cấp tốc ra tay, viên đạn trong tay, trực tiếp xuyên thấu không khí, trong nháy mắt xuyên qua xạ thủ cầm súng bắn tỉa kia.

Vừa nhanh vừa độc, khắp toàn thân Thiên Lạc đều lộ ra sát khí lạnh lẽo, "Các người không phải người quân khu, các người là ai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.