Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 103: Chói lóa đến mù mắt các người (10)



Điều này khiến những người không được chọn ở lớp A và lớp B đều thở ra một hơi.

Nói đến cùng, chuyện lớp C là phế vật, đã ăn sâu vào trong lòng người khác, tuy ngoài miệng không nói, nhưng không ít người vẫn cảm thấy như thế.

Nếu như để thua trước học sinh của lớp C, họ vẫn là cảm thấy không dễ chịu trong người.

Nghĩ như thế, mọi người đều nhìn về phía Bắc Cẩm và Thiên Lạc.

Bắc Cẩm không cần nói, thực lực của anh ta ở lớp A cũng là người nổi bật, chỉ có điều anh ta không muốn vào lớp A mà thôi, cho nên cũng rất có khả năng được chọn trúng.

Cuối cùng Thiên Lạc, là người ưu tú mới nổi, mọi người hiếu kỳ, thực ra cùng lúc cũng mang theo vài phần ý định xem trò vui.

Không giống với người khác, cho dù chiến giáp không lựa chọn họ, họ vẫn có thể đi chọn cơ giáp, nhưng mà Thiên Lạc sẽ không sử dụng hồn lực, nếu như không thể được chiến giáp lựa chọn, vậy thì cô thật sự trắng tay rồi.

Nghĩ đến đây, không ít người cũng hi vọng Thiên Lạc đừng được chọn, như vậy, bọn họ có thể xem trò vui rồi!

"Anh Lạc, chúng ta đi thôi." Bắc Cẩm nhìn Thiên Lạc. 

"Ừ." Gật gật đầu, ngược lại Thiên Lạc không khẩn trương như thế.

Không được chọn cũng không sao, sớm muộn Thiên Lạc sẽ mở phong ấn hồn tuyền của cô, đến lúc đó, cho dù là dùng cơ giáp, Thiên Lạc cũng có niềm tin còn dũng mãnh hơn so với những người sử dụng chiến giáp.

Mà chính là ngay vào lúc này, có hai tia sáng đang níu lấy cổ tay của Bắc Cẩm ở bên đó.

Chiến giáp màu xanh thẫm và màu vàng kim điều đã lựa chọn Bắc Cẩm.

Đều là cấp A-, Bắc Cẩm mỉm cười, không hề do dự mà lựa chọn chiến giáp màu vàng kim kia.

"Anh đấy, thật là phô trương." Thiên Lạc thấy chiến giáp màu vàng kim quả thật là một chiến giáp có thể chói lóa làm mù mắt người khác, nhìn Bắc Cẩm nói.

"Làm người mà, có thể huênh hoang bao nhiêu thì huênh hoang." Vòng tay màu vàng kim xuất hiện trên cổ tay của Bắc Cẩm, Bắc Cẩm cũng nhìn về phía Thiên Lạc, "Anh Lạc, anh thì sao?"

Bình tĩnh đứng tại chỗ cũ, Thiên Lạc nhìn chiến giáp ở trước mặt không hề có động tĩnh gì, con ngươi tối đen từ từ khép Lại, khoé môi cũng cong lên tạo thành một nụ cười điềm nhiên, "Xem ra tôi không may mắn được như anh rồi."

Tình huống mà mọi người trong lớp C không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra rồi, họ đều mang theo vài phần lo lắng nhìn Thiên Lạc.

Không hề có một chút thất vọng, Thiên Lạc có thể bình tĩnh đón nhận.

Chỉ có điều, những người khác không buông tha Thiên Lạc dễ dàng như vậy.

Chỉ nhìn thấy lão đại của lớp B trực tiếp cười thành tiếng, "Ha ha ha, cái gì mà lão đại của lớp C, còn không bằng một tiểu đệ Bắc Cẩm! Thiên Lạc, tôi xem anh vẫn là nên nhường chức lão đại này đi, với một phế vật như anh, còn có mặt mũi làm lão đại, anh cũng thật không biết xấu hổ!"

Vốn dĩ Hoàng Ngự Thịnh có được chiến giác, bản thân không có được, lão đại lớp B vẫn còn không can tâm, lúc này nhìn thấy Thiên Lạc cũng không có, ngay lập tức không nhịn được mà vui mừng, cười vang thành tiếng.

Nghe thấy lời của lão đại lớp B, mọi người trong lớp C giận dữ, Bắc Cẩm càng giận hơn, "Mẹ nó mi vừa nói cái gì?!"

Lão đại lớp B nói những lời này rõ ràng chính là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa Thiên Lạc và Bắc Cẩm!

Ngay vào lúc Thiên Lạc cũng đang híp mắt gay gắt, một bóng đen xuyên nhanh trong không trung, ra tay tuyệt tình, vừa nhanh vừa tàn độc, một cước truyền đến một tiếng vỡ nát giữa không trung, tiếp theo là ánh nhìn hung ác như một tử thần, trực tiếp đá vào gương mặt dương dương tự đắc của lão đại lớp B, khiến cho hắn không có cơ hội rên lên một tiếng, cả người trực tiếp văng ra ngoài!

Mặt mũi đều bị đá đến biến dạng, trong miệng răng gãy máu trào ra, lão đại lớp B ngã trên mặt đất sống chết không rõ, sự công kích mạnh mẽ dữ dội này giống như dã thú khát máu, khiến cho đáy mắt Thiên Lạc cũng ngưng trọng một chút, nhìn về phía Hoàng Ngự Thịnh vừa mới ra tay tàn độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.