Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 104: Chói lóa đến mù mắt cách người (11)



Hoàn toàn khác với vẻ ngoài chính thái, Hoàng Ngự Thịnh vừa ra tay, nhanh đến khiến Lý Phong không kịp phản ứng!

Trong sự tàn độc mang theo sát khí, cái tên Hoàng Ngự Thịnh này, thực sự đã nổi giận rồi, cảnh anh ta hung hãn quả thật giống như một dã thú, cú công kích đó, khó tránh được sự mạnh mẽ dữ dội, khi mọi người phản ứng trở lại, lão đại lớp B đã văng xa ra ngoài, máu me khắp mặt, mắt trợn trắng mà hôn mê.

Ngay cả Thiên Lạc cũng biết, nếu như trong tình huống không hề phòng bị cô phải đánh nhau với tên Hoàng Ngự Thịnh này, cũng là không phân thắng bại.

Nghe thấy lời đồn và tận mắt chứng kiến, là hai khái niệm không giống nhau, dù cho vừa nãy toàn bộ nhất cử nhất động của Hoàng Ngự Thịnh thu vào tầm mắt, Thiên Lạc cũng rất khó để tưởng tượng ra, cái tên Hoàng Ngự Thịnh này trông thì gầy nhỏ, lại có thể có sức mạnh bạo phát lớn thế kia.

Đúng thật là con người không nên nhìn vẻ bề ngoài.

Giống như dã thú, đáy mắt của Hoàng Ngự Thịnh hừng hực lửa giận, giọng nói dễ nghe nhưng lại âm thầm mang theo sự âm u, "Một phế vật thôi, còn nói nhiều như vậy."

Giọng điệu lạnh lùng, khiến cho tất cả mọi người nhìn Hoàng Ngự Thịnh, đều giống như nhìn thấy tử thần!

Cho dù không phải là đối phó với bọn họ, mọi người đều cảm thấy kinh hãi

Không hổ danh là người mạnh nhất trong tất cả học sinh năm hai, thực lực này, cũng quá nghịch thiên rồi!

Chẳng trách mọi người đều không dám động vào Hoàng Ngự Thịnh, quả thật vẻ ngoài và nội tâm của người này khác xa!

Mà chỉ trong thoáng chốc, sát khí xung quanh người của Hoàng Ngự Thịnh đã không thấy nữa, cả người khôi phục dáng vẻ lãnh đạm.

Không những có thêm vài phần hiếu kỳ đối với Hoàng Ngự Thịnh, Thiên Lạc rất khó hiểu, không phải người này căm thù cô sao, sao lại quay ngược lại giúp cô?

Lời lúc nãy của lão đại lớp B, rõ ràng là đang xem thường Thiên Lạc, muốn chia rẽ quan hệ giữa các học sinh lớp C, khiến cho người làm lão đại là cô mất mặt, Hoàng Ngự Thịnh không thể không nghe ra được, nhưng nếu anh ta đã xem cô như đối thủ, tại sao còn giúp cô?

Không chỉ là Thiên Lạc không hiểu, những người khác có mặt ở đây cũng để lộ ra biểu cảm như nhìn thấy ma quỷ.

Đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, người của lớp A đều có thể nhìn ra, lão đại của bọn họ căm ghét Thiên Lạc, nhưng mà, lại có thể ra mặt giúp Thiên Lạc? Thật là khó hiểu!

Hoàng Ngự Thịnh vẫn dáng vẻ lãnh đạm đó, không giải thích một câu nào, vẫn điềm nhiên đứng tại chỗ cũ.

Thấy thủ đoạn tàn độc này của Hoàng Ngự Thịnh, những người khác đều không dám tiếp tục suồng sã.

Lý Phong cũng hết cách với Hoàng Ngự Thịnh.

Hoàng Ngự Thịnh là trụ cột năm hai của học viện Hoan Vũ, thực lực cường hãn, nếu như loại anh ta ra khỏi lần tập huấn này, vậy thì đối với học viện Hoan Vũ mà nói, sẽ là một tổn thất rất lớn.

Vừa đánh nhau thì sẽ bị loại khỏi lần tập huấn này, đây là một phép tắc mà hầu hết mọi người đều phải tuân thủ, nhưng mà phép tắc trước mặt kẻ mạnh, chẳng qua chỉ là để ngắm mà thôi.

Những người ở học viện Đế Sư đều là bị một cước tàn độc của Hoàng Ngự Thịnh làm cho kinh hãi đến ngây người, từng gương mặt nhìn nhau, đều không dám nói chuyện, sợ rằng người tiếp theo bị đánh chính là họ.

Một cước như vậy, người bình thường không đỡ nổi, họ còn chưa muốn chết.

Lý Phong cho lão đại lớp B thuốc trị thương, giữ lại mạng của hắn, sau đó khinh thường nói, "Lớp B, mang người đến phòng y tế."

Nhìn người lớp B loay hoay mang người rời đi, Lý Phong cũng chỉ nhìn Thiên Lạc một cái, "Thiên Lạc, mấy cậu cũng trở về đi."

Gật gật đầu, Thiên Lạc vừa định bước đi, một luồng khí, từ phía xa truyền đến, khiến cho Thiên Lạc giống như bị tập kích vào linh hồn, cả người đều run rẩy trong một chốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.