Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 125: Lại là anh 5



"Đây là vị trí cụ thể và tư liệu cần thiết để cứu người được chỉ định, mời cầm lấy, giới hạn hoàn thành trong vòng ba ngày, sau khi xác nhận hoàn thành, tôi sẽ trả lời vấn đề bạn đưa ra."

Thẻ nhiệm vụ chỉ to bằng bàn tay, mỏng như tờ giấy, Thiên Lạc lập tức cất vào trong túi xách của mình, "đã rõ."

Sau khi Vạn Sự Thông nghe được Thiên Lạc đồng ý, dưới nền đất liền nổi lên một chút vết rạn nứt, sau đó chậm rãi giảm xuống, đi vào dưới nền đất.

"đúng là chuẩn bị rất đầy đủ." Nhàn nhạt nói một câu như thế, Thiên Lạc xoay người định đi, nhưng nhìn thấy mấy người mặc Tây phục, ngực đeo huy chương Lão Ưng, xông vào phòng dưới đất.

"Kỳ quái, Vạn Sự Thông đâu?!" Người đàn ông đầu lĩnh nhìn qua như là không khỏi ngẩn người, sau đó liếc nhìn Thiên Lạc, nhất thời cái gì cũng hiểu.

"Tiên sư nó, chúng ta lại tới chậm!" đôi mắt tam giác của người đàn ông đầu lĩnh kia đặc biệt ảo não nói một câu như thế.

Lạnh lùng nhìn những người này, Thiên Lạc không có hứng thú ở đây dây dưa với bọn họ, lập tức nhanh chân đi ra ngoài cửa.

Tướng mạo Thiên Lạc tinh xảo cảm động, nhìn qua linh động mà lại không mất mấy phần mê hoặc, đặc biệt trêu chọc lòng người, làm mấy người đàn ông bên này đều nhìn theo, mấy tầm mắt làm càn kia không ngừng đảo qua trên người Thiên Lạc, mơ hồ mang theo một chút mồ hôi, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Thiên Lạc lập tức mạnh mẽ cau mày, đáy mắt cũng hiện ra một chút căm ghét.

Nhưng mà, ánh mắt ngạo nghễ như vậy, lại làm những người đàn ông này càng thêm muốn chinh phục.

"Đứng lại." Người đàn ông mắt tam giác kia lập tức tham lam híp mắt nhìn Thiên Lạc, "Mỹ nữ, lấy được nhiệm vụ liền muốn đi, cũng không dễ như vậy."

Nghe xong người đàn ông này, khóe miệng Thiên Lạc lập tức nổi lên một nụ cười lạnh lùng chế giễu, bước chân không ngừng tiếp tục đi về phía trước.

Loại rác rưởi này, còn chưa xứng nói chuyện với cô. 

Nhìn Thiên Lạc lại hoàn toàn không thấy sự tồn tại của mình, người đàn ông mắt tam giác kia cười âm hiểm một tiếng, "Đều lên cho tao, làm tiểu mỹ nữ này biết sự lợi hại của chúng ta! Nhớ kỹ, đừng tổn thương mặt cô ấy, đêm nay, tao muốn cho tiểu mỹ nữ kiêu căng tự mãn này biết sự lợi hại của tao!"

Tiếng cười dâm ô cũng vang lên theo, nghe vào liền khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Lập tức tàn nhẫn nhíu mày, Thiên Lạc dừng bước lại, lạnh lùng xoay người lại, "Trong vòng ba phút, tao cho mày vì những câu vừa nói, dập đầu xin lỗi tao."

"Ha ha ha ha, đại gia tôi thích nhất mỹ nữ mạnh mẽ như cô đó, đều lên cho tao, cướp thẻ nhiệm vụ xong, mấy người chúng ta cùng nhau, chơi nữ nhân này!" Nói đến cuối cùng, đáy mắt của người đàn ông mắt tam giác cũng là nổi lên ròng rã khát... vọng.

Không chỉ người đàn ông mắt tam giác này, đám đàn ông khác ở đây cũng dùng loại tầm mắt làm càn kia, nhìn xem Thiên Lạc bên này.

"Ha ha ha, đến đây đi, tiểu mỹ nữ." Một người đàn ông trong đó lập tức đưa tay, liền vồ tới Thiên Lạc.

Trực tiếp rút ra lưỡi dao mình giấu trong váy, Thiên Lạc cười gằn phất tay, trong nháy mắt cắt mất ngón tay của người đàn ông này.

"Lạch cạch" một tiếng, đoạn ngón tay bị đứt của người đàn ông trực tiếp rơi xuống đất, làm sắc mặt người đàn ông kia cứng ngắc, trong miệng cũng là phát ra một tiếng hét thảm.

Lạnh lùng nhìn, Thiên Lạc cũng là trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Thực sự là một đám đàn ông buồn nôn." Trên khuôn mặt đều là đầy rẫy mười phần xem thường, Thiên Lạc nói như thế, cũng đá một người đàn ông khác bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.