Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 126: Lại là anh 6



Động tác đặc biệt hung hãn, Thiên Lạc rõ ràng là gầy gò yếu đuối, vậy mà trong mỗi một công kích lại đều ẩn chứa sức mạnh gần như đáng sợ!

Đáy mắt đen kịt tỏa ra sát khí vô hạn, Thiên Lạc giơ tay chém xuống, trực tiếp đánh gãy gân tay của hai người trong đó, phế bỏ hai người rồi cũng đá bay hai người này ra ngoài.

"Phụt!" Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra ngoài, những người đàn ông này đều hoàn toàn không có bất kỳ sức lực gì chống đỡ lại, mạnh mẽ ngã xuống đất, ngất đi.

Tiện tay loại bỏ máu trên dao, Thiên Lạc xem thường nhìn người đàn ông mắt tam giác, "Quỳ xuống nhận sai, nếu không, chết!"

Nhìn khuôn mặt lãnh ngạo này của Thiên Lạc, người đàn ông mắt tam giác kia cũng là mang theo ngơ ngác, khó có thể tin nhìn Thiên Lạc, trong nháy mắt còn tưởng mình nhìn thấy Tử Thần!

Một người phụ nữ nhìn qua rõ ràng là nhu nhược như thế, sao có được sức mạnh lớn như thế!

"Xin lỗi, là tôi sai rồi, xin cô buông tha tôi." Người đàn ông mắt tam giác kia quỳ xuống, đáy mắt nổi lên một tia tàn nhẫn, sau đó trong nháy mắt quỳ xuống đất, móc súng lục ra, nòng súng nhắm ngay Thiên Lạc.

Không cho người đàn ông này cơ hội nổ súng, Thiên Lạc trực tiếp đá cây súng lục bay ra ngoài, sau đó ném mạnh dao trong tay ra ngoài, cắm sâu vào yết hầu người đàn ông, chặt đứt khí quản.

Làm xong tất cả những thứ này, Thiên Lạc nghe được rối loạn tưng bừng, không dám trễ nải thời gian, lập tức lao ra phòng dưới đất, rời khỏi đường hầm khẩn cấp, đúng dịp thấy những người đàn ông như vừa nãy thế, người đeo huy hiệu Lão Ưng, vọt tới.

Thật là xui xẻo muốn chết!

Những người kia nhìn Thiên Lạc cả người đầy vết máu đi ra, đều là ý thức được không đúng, lập tức hô lớn, "Nhanh, ngăn cản người phụ nữ kia!"

Đã đi tới sàn nhảy, Thiên Lạc mắt thấy những người đàn ông kia vạch đoàn người, vọt thẳng đến chỗ cô.

Hoàn toàn là một bộ dáng vẻ không bắt được cô, liền không bỏ qua.

đuổi tận cùng không buông như vậy, làm đáy mắt Thiên Lạc nổi lên một tia đông lạnh.

"Thực sự là đáng ghét." Thiên Lạc nói như thế, mặc kệ phía sau truyền đến từng trận gây rối, trực tiếp đá văng cửa lớn quán bar, chạy lên thang lầu.

Ngay lúc Thiên Lạc sắp hoàn toàn lao ra, một bóng người lại bỗng nhiên xuất hiện, che ở trước mặt Thiên Lạc.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Thiên Lạc hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội phản ứng, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu đối diện một đôi mắt sâu thẳm.

Người đàn ông trước mắt như hợp thể của yêu nghiệt và La Sát, khắp toàn thân đều thả ra mị lực gần như mê người, mặc âu phục màu xám đậm, làm người đàn ông trước mắt nhìn qua càng nhiều hơn mấy phần hơi thở lạnh bạc.

Ngũ quan đẹp trai làm người đàn ông trước mắt này hoàn mỹ không giống người, cho dù nhàn nhạt đứng đó, cũng có thể làm cho vô số người vì vậy mà điên cuồng.

Con ngươi sâu thẳm đen kịt như màn đêm, chấm chấm ánh sáng lạnh lẽo sắc bén ở trong đó không ngừng lóe lên, làm người ta có một loại lạnh lẽo tránh xa người ngàn dặm.

Giống như vạn vật thế gian này, đều không lọt nổi mắt xanh của anh, nguy hiểm lại lạnh lùng.

Quả thực là quá quen thuộc người đàn ông trước mắt này, trên thế giới này, người có thể có khí chất và bề ngoài đều hoàn mỹ như thế, ngoại trừ Cố Kinh Thế ra, cũng không còn người thứ hai!

Cố Kinh Thế, tại sao anh lại ở chỗ này!!

Mà lúc Thiên Lạc bất ngờ nhìn Cố Kinh Thế, Cố Kinh Thế không chút biến sắc, tương tự đang nhìn Thiên Lạc.

đôi mắt tối om om kia, lộ ra ý tứ sâu xa, nhìn chằm chằm Thiên Lạc.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều là im lặng không nói gì.

Nghĩ đến hiện tại mình không phải mặc đồ đàn ông, mà là hoá trang trở lại thành phụ nữ, Thiên Lạc bị Cố Kinh Thế nhìn kỹ, lo lắng bị nhìn thấu, căng thẳng xiết chặt nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.