Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 146: Vũ khí sinh hóa (6)



“Như vậy trước hết cứ để những người kia tiếp tục ở nơi đó, chẳng qua, chúng ta tốt nhất không cần rút dây động rừng, xem xét hiện trường xong lại nói.” Thiên Lạc nói đâu vào đấy, đáy mắt cũng mang theo vài phần thâm ý, “Chỉ cần là một trong số những binh lính này làm việc này, như vậy, nhất định sẽ lộ ra sơ hở, khẳng định có thể bắt được, nói thế nào cũng không để người kia chạy mất.”

Nói đến cuối cùng, đáy mắt Thiên Lạc cũng hiện ra sự khát máu, tàn nhẫn nheo lại mắt.

Bạch Khiếu Vân nghe xong Thiên Lạc vững vàng bình tĩnh phân tích liền ngây ngẩn cả người.

Thiên Lạc phân tích và sự phân tích của bên Bạch Khiếu Vân rất giống nhau, chẳng qua, Bạch Khiếu Vân tính toán lập tức ra tay điều tra từng người, không giống như Thiên Lạc tính toán trước không rút dây động rừng.

“Ý của cậu là, muốn trà trộn vào giữa bọn họ, rồi mới điều tra rốt cuộc ai ăn cắp vũ khí sinh hóa?” Bạch Khiếu Vân nói như thế, lông mày cũng không khỏi nhăn chặt, “Như vậy có thể quá mạo hiểm hay không, chẳng may còn chưa điều tra được mà người đã chạy mất thì làm sao?”

“Đã biết đám binh lính đang bị nghi ngờ, nếu còn để người trốn thoát không phải quá phế vật sao?” Hỏi lại một câu, đáy mắt Thiên Lạc tức khắc nhiều vài phần kiệt ngạo.

Mục tiêu mà cô theo dõi trước nay đều không thoát được.

Đời trước là nữ vương ở quân khu, Thiên Lạc cũng không phải chưa gặp việc này, nếu làm người trốn thoát thì cô cũng quá phế vật rồi.

Thiên Lạc nói đương nhiên, trên khuôn mặt tràn ngập sự lãnh khốc, dáng vẻ đương nhiên kia khiến không kẻ nào dám nghi ngờ lời nói của cô.

Gần như bị một câu của Thiên Lạc chắn ngang nói không nên lời, ngay cả Bạch Khiếu Vân cũng không nghĩ Thiên Lạc lại có thể tự tin như thế.

Mà bên này, Cố Kinh Thế cũng đang nhìn Thiên Lạc, “Nếu như vậy, chuyện này trước giao cho cậu xử lý, tôi sẽ để Bưu Sơn cùng cậu đến trấn Mậu Sơn, đến lúc đó cậu chính là chỉ huy tạm thời ở trấn Mậu Sơn, cụ thể phải làm thế nào thì cậu tự quyết định.”  

“Kinh Thế, cậu không tự mình đi?!” Bạch Khiếu Vân kinh ngạc, đánh chết cũng không nghĩ tới Cố Kinh Thế lại đem chuyện này giao cho Thiên Lạc xử lý.

“Tôi còn có chuyện khác phải xử lý, nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới qua đó, không bằng để Thiên Lạc đi qua trước.” Cố Kinh Thế nói như thế, nhướng mày nhìn Thiên Lạc, “Có thể làm tốt không?”

“Cố thiếu tướng tin tưởng tôi, tôi đương nhiên không thể phụ sự mong đợi của Thiếu tướng.” Tự tin vểnh khóe môi, Thiên Lạc nói xong liền đứng dậy, “Kho vũ khí ở đâu?”

“Bưu Sơn.” Cố Kinh Thế nhìn Bưu Sơn đẩy cửa tiến vào, lập tức ra lệnh, “Mang theo Thiên Lạc đến vũ khí kho, cậu ấy muốn cái gì thì đưa cái đó.”

“Mặt khác, lát nữa cậu cùng Thiên Lạc lên phi thuyền đến trấn Mậu Sơn tìm hiểu tình huống.” Cố Kinh Thế nói như thế, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Bưu Sơn, “Tôi đã ra lệnh cho Thiên Lạc tạm thời làm chỉ huy, đến lúc đó hành động cụ thể như thế nào cậu cứ nghe theo Thiên Lạc.”

“A?” Bưu Sơn nhìn Thiên Lạc đang mỉm cười, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, lại không dám không nghe lời, “Tuân mệnh!”

“Đi trước đi, tôi sẽ đến rất nhanh.” Đôi mắt Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc thâm sâu, “Việc kế tiếp giao hết cho cậu xử lí, cậu tìm hiểu tình huống một chút, tất cả mọi việc phải cẩn thận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.