Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 169: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (11)



Gần như muốn lộ ra nụ cười thắng lợi, Thốn Thử thấy chủy thủ chỉ thiếu chút nữa là cắt đứt mạng sống của Thiên Lạc!

Nhưng giờ phút này Thiên Lạc lại dùng tốc độ cực nhanh vung ra, trực tiếp xuyên thấu không khí đâm vào vai Thốn Thử!

“A!” Kêu thảm thiết một tiếng, Thốn Thử thấy Thiên Lạc chợt lóe, nhanh chóng tới gần trước mặt hắn, đôi tay ổn định bờ vai của hắn, đầu gối nâng lên, nháy mắt liền dồn sức đá vào bụng hắn!

Sức của Thiên Lạc rất lớn, vẻ mặt Thốn Thử thống khổ, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!

Nhìn dáng vẻ Thốn Thử đau đớn, Thiên Lạc trực tiếp nắm lấy tóc Thốn Thử, hung hăng nện một quyền lên mặt Thốn Thử, “Cho mày khống chế tao, cho mày nói tao tự sát, cho mày ra vẻ trước mặt tao!”

Trực tiếp một quyền, Thốn Thử liền biến thành gấu trúc, ngay sau đó lại thêm một quyền, hai mắt Thốn Thử xanh tím nhìn như gấu trúc, nhìn qua cực kỳ buồn cười!

Một quyền tiếp theo một quyền rơi xuống, động tác của Thiên Lạc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đánh đến Thốn Thử nhổ ra một chiếc răng!

Dị năng cũng quan bế, trên người Thốn Thử như bị rút hết sức lực, cả người mềm như bông ngã trên mặt đất, rồi mới bị Thiên Lạc một chân đạp lên đầu.

Trong ánh mắt ẩn ẩn khinh thường, Thiên Lạc nhìn Thốn Thử, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, “Mày không nhìn chính mình là cái dạng gì, cũng dám tới ra lệnh cho tao?”

Nhìn Thiên Lạc cười lạnh với mình, lông tơ cả người Thốn Thử đứng bắt đầu run rẩy, hoảng sợ hô to, “Mày, sao mày lại có thể không bị tao không chế!”

Chưa từng gặp tình huống như vậy, Thốn Thử giống như thấy quỷ nhìn Thiên Lạc.

“Khống hồn thuật của mày chỉ có thể khống chế người có tinh thần lực yếu hơn mày, cho nên mày căn bản không khống chế được tao.” Thiên Lạc nói như thế, đáy mắt đen nhánh hiện ra ý cười lạnh lẽo, trên chân cũng dùng sức, “Tao đã cẩn thận xem qua hồ sơ cá nhân của tất cả người ở đây, tao đã biết dị năng của mày không ảnh hưởng đến tao, nói cách khác, tao sẽ không vô tâm mà ngủ lại nơi này.”

Thiên Lạc đã biết trong nhóm binh lính đóng quân ở đây có phản đồ trộm vũ khí sinh hóa, đương nhiên là phải cẩn thận đề phòng, cô đã xem qua toàn bộ tư liệu của những người đóng quân, cũng có thể nói hiểu rõ dị năng của Thốn Thử như lòng bàn tay.

Tinh thần lực của Thiên Lạc đã mạnh mẽ đến mức có thể khống chế chiến giáp trong truyền thuyết, sao có thể vì chút thủ đoạn nhỏ của Thốn Thử mà tự mình tự sát.

Thành thạo trói Thốn Thử lại, Thiên Lạc thừa dịp những người khác chưa trở về, mang theo Thốn Thử đến bên trong viện nghiên cứu đã bị phong tỏa.

Sở dị viện nghiên bị phong tỏa là vì giữ lại chứng cứ, những người khác sẽ không đến đây, là nơi thích hợp nhất để giam giữ Thốn Thử.

Vốn dĩ thực lực của Thốn Thử không bằng Thiên Lạc, hiện tại bởi vì dị năng mà mất hết sức lực, cả người mặt mũi bầm dập, bị Thiên Lạc kéo như kéo bao tải đi đến viện nghiên cứu.

Sau khi cột chặt Thốn Thử liền báo cáo chuyện này với Cố Kinh Thế.

Không quá ba phút, Cố Kinh Thế liền trở lại.

“Cố thiếu tướng, anh chắp cánh bay về à, sao nhanh thế?!” Nhìn Cố Kinh Thế, Thiên Lạc kinh ngạc hỏi.

Sau đó Thiên Lạc liền phản ứng lại, “Thiếu chút nữa đã quên, lúc anh dùng dị năng sẽ chạy nhanh hơn bình thường.”

“Xem cậu có tinh thần như thế, hẳn là không bị thương.” Nhìn Thiên Lạc không có việc gì, Cố Kinh Thế cũng yên tâm, đáy mắt nổi lên sát khí, khí thế bức người, “Đi, đi tìm cái tên đánh lén cậu để tính sổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.