Dám đánh lén người của hắn, Cố Kinh Thế nhất định phải làm Thốn Thử trả giá bằng đại giới!
Hai người cùng nhau đi vào viện nghiên cứu, đi tới trước mặt Thốn Thử.
Giờ phút này Thốn Thử nhìn qua đều có vẻ cực kì chật vật, hai đôi mắt xanh tím như gấu trúc, sắc mặt trắng bệch.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế, Thốn Thử vốn muốn giả vờ hôn mê, lại hoàn toàn không có cách nào tránh được mắt Cố Kinh Thế.
Dòng điện lưu nho nhỏ trong tay Cố Kinh Thế, trực tiếp đánh lên người Thốn Thử.
“A a a!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người Thốn Thử run rẩy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mở bừng mắt.
Lập tức đối mặt với tầm mắt lãnh khốc của Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc, cả người Thốn Thử bị dọa đến tê liệt, “Thiếu tướng, tôi sai rồi! Cầu xin ngài bỏ qua cho tôi!”
“Việc này phải nghe Thiên Lạc.” Thản nhiên nhìn Thốn Thử, Cố Kinh Thế chậm rãi nói.
“Muốn tao bỏ qua cho mày sao?” Nhìn Thốn Thử, khóe miệng Thiên Lạc nở ra một nụ cười.
Gật đầu giống như giã tỏi, Thốn Thử thấy ý cười trên mặt Thiên Lạc gia tăng thêm vài phần, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần thấp thỏm.
“Có thể, chỉ là mày phải nói cho tao biết, vì sao mày muốn giết tao.” Bình tĩnh nhìn Thốn Thử, Thiên Lạc cảm thấy trong đó hẳn có nguyên nhân sâu xa.
“Cái này, cái này……” Thốn Thử tính toán trong lòng, “Tôi nói ra thì cậu sẽ buông tha cho tôi sao?”
“Nếu mày không nói thì tao sẽ phế mày trước.” Thiên Lạc nói như thế, chủy thủ trong tay phát ra ánh sáng lạnh, chỉ chỉ bộ vị quan trọng giữa hai chân Thốn Thử.
Sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, Thốn Thử không chút do dự nói, “Tôi nói, tôi nói, là Bạch Vũ Tâm, là cô ta cho tôi một số tiền lớn, mua cho tôi một hòn đảo, muốn tôi nhất định phải giết cậu!”
“Bạch Vũ Tâm.” Gằn từng chữ một nói ra tên người phụ nữ này, đáy mắt Thiên Lạc sâu thẳm, hiện ra sự sắc bén, cười lạnh một tiếng, “Đóa bạch liên hoa nhỏ này thật là một chút cũng không chịu ngừng nghỉ.”
Nghe ra sát khí trong giọng Thiên Lạc, hiện tại Thốn Thử đã không dám xem thường Thiên Lạc, hơi thở của Thiên Lạc hết sức dọa người, toàn thân bao vây hơi thở khát máu!
“Chuyện này, tôi sẽ có cậu một câu trả lời vừa lòng.” Cố Kinh Thế nói như thế, đáy mắt cũng phát ra sát khí.
Bạch Vũ Tâm này lá gan không khỏi quá lớn, lại còn sai người ra tay với Thiên Lạc, nếu không giết Bạch Vũ Tâm thì Cố Kinh Thế không thể nguôi giận.
Giờ phút này ở trong lòng Cố Kinh Thế, Bạch Vũ Tâm đã giống như người chết.
“Cố thiếu tướng, câu trả lời tôi cần đơn giản là giết cô ta, nhưng tôi không muốn Bạch Vũ Tâm chết.” Thiên Lạc nói như thế, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn vô hại, chậm rãi nói, “Tôi không cần mạng cô ta, tôi muốn cô ta sống, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”
Chết tính là cái gì, Thiên Lạc cũng sẽ không bởi vậy mà hả giận.
Cô muốn Bạch Vũ Tâm mất đi tất cả những gì cô ta có, cô muốn Bạch Vũ Tâm sống không bằng chết, sống trong đau đớn!
Bạch Vũ Tâm năm lần bảy lượt ra tay với cô, sự nhẫn nại của Thiên Lạc cũng coi như là tới cực hạn rồi!
Nghĩ tới điều này, đáy mắt Thiên Lạc ấp ủ tia nguy hiểm, Thốn Thử nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
“Có thể, cứ theo suy nghĩ của cậu, muốn làm thế nào liền làm như thế làm, không cần băn khoăn hậu quả.” Thiên Lạc muốn tự mình xử lý, Cố Kinh Thế liền đồng ý với cô, anh sẽ thay Thiên Lạc gánh vác hậu quả, chỉ cần cô vui vẻ là được.