Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 187: Gặp lại Lộ Trạch Tây (2)



Không đổi sắc mặt, nhưng trên thực tế trong lòng Thiên Lạc đã thận trọng đến cực điểm!

"Anh ta đang ở đâu?" Nhìn Thiên Lạc, đáy mắt của Lộ Trạch Tây che giấu sát ý, cay độc mà híp mắt lại.

Nghĩ đến sau lần giao đấu với Thiên Lạc, Lộ Trạch Tây đã đặc biệt dùng không ít thủ đoạn, điều tra ra chuyện lần này có liên quan với rất nhiều chuyện, cũng biết được Thiên Lạc nhất định sẽ đến đây đưa ra nhiệm vu, đổi lại tình báo, cho nên vẫn luôn chờ ở đây.

Có điều không ngờ rằng, người anh ta chờ không phải là Thiên Lạc lúc giả nam, mà là một Thiên Lạc đã khôi phục lại thân phận phụ nữ.

Trước đây ngay cả tướng mạo của Thiên Lạc cũng không nhìn rõ, Lộ Trạch Tây đương nhiên không nhìn ra người phụ nữ trước mắt, chính là người đàn ông giao đấu với anh ta trên con đường núi trước đây.

Chỉ có điều, Lộ Trạch Tây vẫn có thể chắc chắn, Thiên Lạc nhất định có liên quan đến tên thiếu niên giao đấu với anh ta trước đây.

“Tôi và anh ta có quan hệ gì, liên quan cái khỉ gì đến anh?” Thiên Lạc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Lộ Trạch Tây hiện giờ đang đứng trước mặt cô, cô chắc chắn anh ta không phát hiện được thân phận của cô, cũng chắc chắn không biết quan hệ giữa cô hiện giờ và lúc giả nam.

Không cần thiết phải che giấu, Thiên Lạc không muốn phí lời với tên Lộ Trạch Tây nữa!

Tên đàn ông này, tuyệt đối là một ác ma, không dễ động vào.

"Người anh muốn tìm lại không phải là tôi, anh đi theo tôi làm gì?" Thiên Lạc lạnh lùng nhìn Lộ Trạch Tây, "Tránh ra."

"Dám nói chuyện với tôi như thế, cô là người thứ hai." Ngoại trừ Thiên Lạc gặp ở con đường núi trước đây, Lộ Trạch Tây lần thứ hai nhìn thấy có người dám sỗ sàng với anh ta như thế!

Không biết Thiên Lạc ở trước mặt là người trước đây giao đấu với mình, Lộ Trạch Tây lạnh lùng nhìn Thiên Lạc.

Mà đối diện ánh mắt của Lộ Trạch Tây, Thiên Lạc nhanh chóng rút ra dao găm giấu trong người, "Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời."

"Cô rất khá, cô là phụ nữ, mà tôi không muốn ức hiếp phụ nữ." Lộ Trạch Tây nói xong, tiện tay cởi bỏ áo khoác tây phục, "Mười chiêu, nếu cô có thể chống đỡ mười chiêu dưới tay tôi, tôi sẽ thả cô đi."

"Xem thường tôi, anh sẽ phải trả giá." Thấy Lộ Trạch Tây tay không, Thiên Lạc cất dao găm trở về, "Anh không thừa cơ hội, tôi cũng không thừa cơ hội."

Nếu như Thiên Lạc thực sự dùng dao găm, Lộ Trạch Tây cũng không sợ hãi gì, nhưng mà lúc này thấy Thiên Lạc làm như thế, Lộ Trạch Tây cũng bất giác mà nhướng mày.

Biết Lộ Trạch Tây không dễ đối phó, Thiên Lạc nhanh chóng tiến về phía trước, đánh mạnh một đấm vào thẳng mặt của Lộ Trạch Tây!

Giống như muốn trực tiếp đập nát khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ của Lộ Trạch Tây, ánh mắt Thiên Lạc sắc bén, vừa ra tay đã hoàn toàn không hề nương tình!

Nhìn thấy dáng vẻ cay độc của Thiên Lạc, khoé môi của Lộ Trạch Tây cũng theo đó mà cong lên thành một nụ cười lạnh, hoàn toàn tránh né, tay trái đeo găng tay màu đen trực tiếp đón lấy cú đấm của Thiên Lạc, nhấc chân lên đá thẳng về phía Thiên Lạc!

Vừa nhanh vừa mạnh, một cú đá của Lộ Trạch Tây cho dù không thêm vào hồn lực, vẫn khiến cho Thiên Lạc chợt biến sắc!

Rút mạnh cổ tay của mình, Thiên Lạc vội vã ngồi xổm xuống, dõi mắt nhìn cú đá đi lướt qua đỉnh đầu của cô, đá thẳng vào một cột đèn gần đó.

"Rầm" một tiếng, cột đèn đường trực tiếp bị đá nứt, sau đó đổ sập xuống.

Nhìn cột đèn đổ nát nó một cái, khóe môi của Thiên Lạc rõ ràng co rút, đứng dậy, tiến về trước một bước, thu hẹp khoảng cách với Lộ Trạch Tây, chỉ thiếu một chút đã có thể chui vào trong lòng của Lộ Trạch Tây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.