Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 207: Lại là chị em 3



Cảnh giác quay đầu, đáy mắt đen kịt của Thiên Lạc cũng nổi lên một tia sắc bén.

Nhưng mà, Thiên Lạc mới quay đầu, lại lập tức liền đối diện một khuôn mặt đẹp đẽ.

Người phụ nữ trước mắt mặc váy đuôi cá dài màu xanh nước biển, tóc dài quăn màu nâu búi gọn, dung mạo tinh xảo, mê người nhất chính là đôi mắt ngậm lấy ý cười kia, mơ hồ mang theo mê hoặc, một cái ánh mắt đảo qua, hầu như liền mang theo một trận điện lưu, khiến xương người ta đều tê dại theo.

Chính là vưu vật trời sinh, Cố Mạn Nhu cao quý hào phóng, nhìn Thiên Lạc, lộ ra nụ cười ôn nhu, "Thiên Lạc, lão sư có lòng tốt lại đây chào hỏi cậu, sao cậu lại bày ra một bộ dáng vẻ muốn đánh lão sư?"

Nhìn Cố Mạn Nhu, trên mặt Thiên Lạc rất nhanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chủ nhiệm lớp, sao cô lại ở chỗ này?"

"Đây là ngày mừng thọ của ông nội tôi, đương nhiên tôi phải ở chỗ này." Cố Mạn Nhu nhìn dáng dấp Thiên Lạc như vậy, nhất thời cong khóe môi nở nụ cười.

Cháu gái Cố Ngạo Hải, vậy chẳng phải là...

"Chủ nhiệm lớp, cô và Cố thiếu tướng là chị em?" Triệt để kinh ngạc, Thiên Lạc đúng là không nghĩ tới, giữa hai người này lại còn có mối quan hệ như vậy.

"Đúng vậy, chỉ là mọi người trong trường học không biết, nhưng cậu phải giúp lão sư bảo mật nha." Cố Mạn Nhu nói như thế, không quên nháy mắt với Thiên Lạc mấy cái.

"Còn có em trai Thiên Lạc, cậu cũng không thể đi ra ngoài nói lung tung nha." Cố Mạn Nhu nói như thế, không quên liếc nhìn Thiên Trạch Huân.Bạn muốn đọc full liên hệ: [email protected]

"ừm, vậy nếu như chuyện này bại lộ, tôi liền đến tìm Thiên Lạc tính sổ." Ngoài miệng nói tính sổ, trên khuôn mặt Cố Mạn Nhu lại là đầy rẫy mười phần ý cười.

Biết Bắc Cẩm anh em tốt của mình thích Cố Mạn Nhu, Thiên Lạc vốn cảm thấy đường tình cảm của Bắc Cẩm dài đằng đẵng, bây giờ nhìn lại, càng là tiền đồ trắc trở.

"Chủ nhiệm lớp, cô ngụy trang cũng quá tốt rồi, đều lừa gạt toàn bộ chúng tôi." Thiên Lạc kinh ngạc qua đi, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói với Cố Mạn Nhu.

"Kỳ thực tôi cũng không có cực kỳ hết sức ngụy trang, chỉ là cảm thấy không cần thiết nói chuyện tôi là người nhà họ Cố này ra ngoài miệng." Cố Mạn Nhu nói như thế, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu sắc thêm mấy phần, "Đúng rồi, tiểu Thiên Lạc, cậu biết lần này có ai đến không?"

"Lần này tiệc rượu nhiều người đến như thế, sao tôi có thể biết hết đây." Thiên Lạc nhếch miệng lên một chút bình tĩnh cười.

"Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là Bạch Vũ Tâm trước kia bị cậu chỉnh cho đó." Cố Mạn Nhu nói như thế, trên khuôn mặt nhìn Thiên Lạc cũng là đầy rẫy mười phần ý cười, "Cậu cũng đủ tàn nhẫn nha, lần này Bạch Vũ Tâm nghĩ ra bao nhiêu biện pháp, cũng không thể đè chuyện quan tòa xuống, bản lãnh của cậu không nhỏ nha."

"Là Cố thiếu tướng có bản lĩnh lớn." Cố Mạn Nhu là chị gái của Cố Kinh Thế, khẳng định là biết tất cả, nếu đã như vậy, Thiên Lạc cũng không cần phải gạt làm gì, không bằng hào phóng thừa nhận.

"Nếu không có những chứng cứ cậu cung cấp kia, Kinh Thế có bản lĩnh như thế nào cũng vô dụng." Cố Mạn Nhu tiếp tục, trên khuôn mặt mang theo vài phần hiếu kỳ, nhìn Thiên Lạc, "Hơn nữa, cậu lại có thể mời được Kinh Thế giúp cậu, có thể thấy được bản lĩnh của cậu không nhỏ."

Đâu chỉ vốn không nhỏ, trước đó Cố Kinh Thế tìm Cố Mạn Nhu hỗ trợ, chính là muốn trở thành huấn luyện viên đặc biệt lớp C của Thiên Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.