Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 219: Mày nghĩ mày là cái thá gì 1



"Chính là những người khác đều không làm được, chúng ta cuối cùng làm được, mới có thể thật sự làm cho người khác đối với chúng ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Thiên Lạc nhếch miệng lên nở nụ cười tự tin, nói với mọi người.

Cũng đều cảm thấy câu nói này của Thiên Lạc cực kỳ có đạo lý, mọi người tại đây cũng rất nhanh gật gật đầu, đồng ý Thiên Lạc.

điều kiện tiếp nhận nhiệm vụ này cũng vô cùng đơn giản, chính là hành động bắt lấy sát thủ K lần này nhất định phải là đoàn trưởng tự mình tham dự trong đó, nói cách khác, cần đoàn trưởng tự mình tiếp nhận nhiệm vụ này, những lính đánh thuê bình thường khác, đều không thể tiếp nhận nhiệm vụ này.

Cái này đối với bọn Thiên Lạc mà nói vốn không tính là vấn đề, Thiên Lạc đang muốn tiếp nhận nhiệm vụ, bên này lại có người đứng dậy, "Các người dừng tay cho tôi!"

Giọng nói đặc biệt phách lối vang lên, Thiên Lạc lại như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh quét hình, sau đó định tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thiên Lạc, người mở miệng kia dường như bị làm tức giận, trong miệng nhất thời hừ lạnh một tiếng, "Tiên sư nó, thằng nhóc mày có phải bị điếc không hả? Bảo mày dừng tay có nghe không!"

Vừa nói, người kia còn mạnh mẽ cầm một con dao trong tay, trực tiếp ném về phía Thiên Lạc.

Không chờ con dao kia bay tới trước mặt Thiên Lạc, hồn lực quanh người Bắc Cẩm tuôn cuồn cuộn, ngay lập tức biến con dao kia thành sắt vụn.

"Cái con ruồi kia, dám ồn ào khó nghe trước mặt tao." Khi nói chuyện Thiên Lạc được xem là không lưu tình, động tác trên tay lại thong động, ấn xuống nút bấm xác nhận, Thiên Lạc liền trực tiếp nắm thẻ nhiệm vụ trong tay.

Sau khi nhận nhiệm vụ xong, ánh mắt Thiên Lạc cũng nhanh chóng đảo qua, sau đó lạnh lộng nhìn về phía mấy người tức giận nghiến răng nghiến lợi bên này.

Chỉ thấy trên ngực những người này đều đeo huy hiệu hình sói, hiển nhiên đều là một đoàn lính đánh thuê. 

Người đàn ông trung niên cầm đầu, trên người bắp thịt cường tráng, lúc này nhìn thấy Thiên Lạc lại còn đã nhận xong nhiệm vụ, đôi mắt kia suýt chút nữa liền phun ra lửa, "Mẹ mày thằng nhóc ngu ngốc kia, lại thật sự dám nhận nhiệm vụ rồi! Tao không cho phép mày nhận, lỗ tai mày bị điếc sao!"

"Mày nghĩ mày là cái thá gì, cũng xứng đến ra lệnh cho tao." Xem thường cong khóe môi, Thiên Lạc lãnh khốc nhìn người đàn ông này.

"Tao cho mày biết, thằng nhóc thúi, nhiệm vụ này là đoàn lính đánh thuê chúng tao nhắm tới trước, nếu như mày không muốn chết, thì mau giao thẻ nhiệm vụ ra đây!" Trước khi mang thẻ nhiệm vụ ra ngoài cần đến quầy lễ tân đăng ký, đăng ký rồi mới xem như đã thật sự được tiếp nhận, vì vậy người của đoàn lính đánh thuê sói ác, chỉ cần giành lại thẻ nhiệm vụ là được rồi.

"Thực sự là buồn cười, các người nhắm trước thì sao chứ, chúng tôi tiếp nhận rồi, nhiệm vụ này chính là của chúng tôi!" Lê Lê An nói như thế, đáy mắt cũng nổi lên từng trận ánh sáng lạnh, "Các người khó chịu cũng không làm được gì!"

"Giỏi lắm thằng nhóc con, một đám nhóc con chúng mày, còn dám nhận nhiệm vụ này, quả thực chính là muốn chết, mau mau giao thẻ nhiệm vụ ra đây, nếu không, đừng trách chúng tao không khách khí!" Người đàn ông trung niên nhìn thẻ nhiệm vụ kia, vô cùng đỏ mắt.

Nhiệm vụ này đúng là bọn họ vừa ý trước, chỉ có điều, muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, cần đoàn trưởng tự mình đến, đoàn trưởng của bọn họ đang tới rồi, vì vậy bọn họ mới không có tiếp nhận trước.

Có điều, như vậy thì sao, đoàn lính đánh thuê sói ác bọn họ là đoàn lính đánh thuê cấp bậc B, người bình thường cũng không dám trêu chọc, nhiệm vụ mà bọn họ vừa ý, càng không ai có thể cướp giật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.