Thiên Lạc ngồi ở sô pha, nhìn Thiên Dung Thiên từ trong két sắt lấy ra một hộp đồ.
Bởi vì đưa lưng về Thiên Dung Thiên nên cô không thấy ông ấy lấy cái gì ra, càng không nhìn biểu tình phức tạp của ông ta.
Lấy đồ ra, Thiên Dung Thiên trực tiếp đi đến trước mặt Thiên Lạc, cầm đồ để trên bàn trước mặt Thiên Lạc.
Đó là một loạt anh chụp cũ.
Thiên Lạc cầm ảnh chụp lên, vừa cầm lên xem mắt đã thấy kinh ngạc.
Chỉ thấy trong ảnh có hai nam một nữ.
Trong đó có một đôi nam nũ Thiên Lạc biết đó là Thiên Dung Thiên và Hoàng Phủ Tú Tuyết.
Trên ảnh Hoàng Phủ Tú Tuyết nhìn qua chỉ mười tám tuổi, ánh mắt thiểu nữ non nớt, tóc đen nhánh dài đến vai, mặc bộ váy trắng, khuôn mặt ôn nhu như nước.
Bên cạnh Hoàng Phủ Tú Tuyết là một người đàn ông tuấn tú, ôm lấy bả vai bà.
Người ôm vai bà không phải Thiên Dung Thiên, tuy rằng mặt có giống Thiên Dung Thiên, nhưng Thiên Lạc có thể nhận ra được ông ấy không phải Thiên Dung Thiên.
Mà, người nên ôm Hoàng Phủ Tú Tuyết là Thiên Dung Thiên lại đứng bên cạnh người đàn ông đó, như người ngoài cuộc.
Nhìn ảnh chụp nửa ngày, trong lòng Thiên Lạc bỗng hiện ra một ý nghĩ lớn mật.
Ngẩng đầu lên nhìn Thiên Dung Thiên, cô giọng điệu vội vàng hoi, “Người ôm mẹ con là ai?”
Không biết vì sao cô thấy người đàn ông đó rất thân thiết, mà loại thân thiết này cô chưa từng có ở người Thiên Dung Thiên.
“Thiên Lạc, con đã trưởng thành.” Không trả lời Thiên Lạc, Thiên Dung Thiên mỉm cười, trong ánh mắt có ánh sáng như từ Thiên Lạc mà nhìn thấy Hoàng Phủ Tú Tuyết, “Ta và mẹ của con có một số ước định, ta có việc muốn nói cho con biết.”
Trong lòng Thiên Lạc chấn động, yên lặng nghe ông nói tiếp.
“Người đàn ông này là ba của con, gọi là Thiên Diệc Phàm, em trai ta.” Thiên Dung Thiên nói.
Tin tức này đối với Thiên Lạc mà nói như quả bom rơi xuống.
“Thiên Diệc Phàm, ba của con?” Tên này đối với Thiên Lạc mà nói rất xa lạ, cô chưa hề nghĩ đến Thiên Dung Thiên lại không phải ba của cô?!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Trách không được cô lại thấy người đàn ông kia thân thiết, hoa ra ông ấy mới là ba cuarc ô?
“Đúng vậy, bây giờ tên này đối với Thiên gia là một cấm kỵ. Không ai nhắc đến cho nên con không biết cũng bình thường.” Thiên Dung Thiên cũng chuyển sang nhìn ảnh trong tay Thiên Lạc, ánh mắt lâm vào xa xôi, “Nhưng mà, Thiên Diệc Phàm là nhân tài rất xuất sắc, con có tính cách rất giống Diệc Phàm.”
Bọn họ kiêu ngạo giống nhau, cả gan làm loạn lại quật cường.
“Vậy người bây giờ ở đâu rồi?” thiên Lạc trầm giọng hỏi.
“Khi mẹ con mag thai con, ba của con xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã chết.” Thiên Dung Thiên nhẹ nói, “ Vụ nổ đột nhiên xảy ra, nếu không phải vì cứu mẹ của con, nó hoàn toàn có thể chạy thoát khỏi đó.”
Nói xong, Thiên Dung Thiên như thấy lại ngày đó, lửa lớn ngập trời.