Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 245: Người đàn ông này là ba của cô (2)



Nơi ở của Thiên Diệc Phàm cùng Hoàng Phủ Tú Tuyết xảy ra nổ mạnh, cháy lớn.

Thật ra lúc đó, Hoàng Phủ Tú Tuyết không có ở nhà, chỉ là Thiên Diệc Phàm không biết, có người nói khiến cho ông nghĩ Hoàng Phủ Tú Tuyết ở bên trong, ông liền không suy nghĩ chạy vào bên trong, sau đó không còn ai thấy ông đi ra ngoài.

Sau khi ông mai táng trong biển lửa, Thiên Dư Phong vì quá yêu thương con trai nên đau thương quá độ bệnh tim tái phát hôn mê suốt một tháng trời.

Cho nên vì để không kích thích Thiên Dư Phong tên này liền trở thành cấm kỵ ở Thiên gia không ai nhắc đến.

Vì vậy đừng hỏi tại sao Thiên Dư Phong thiên vị Thiên Lạc.

Đại khái vì Thiên Lạc quá giống Thiên Diệc Phàm đi.

“Đã chết…” Thiên Lạc lẩm bẩm hai từ này, tâm không chịu được khó chịu.

Cô vừa mới biết ba của mình là ai còn chưa được gặp mặt đã nghe tin không còn nữa.

“Chuyện vụ nổ chắc không phải là ngoài ý muốn đúng không?” Đáy mắt có ý lạnh, Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn Thiên Dung Thiên.

“Đúng vậy, không phải ngoài ý muốn.” Thiên Dung Thiên gật đầu, biểu tình ngưng trọng, “Là Hoàng Phủ gia ra tay, Hoàng Phủ gia ở nước Z, gia thế thần bí. Bọn họ gia thế cường đại, Thiên gia chúng ta theo không kịp. Mà Hoàng Phủ Tú Tuyết là đại tiểu thư Hoàng phủ, chuyện của ba mẹ con không được người Hoàng Phủ đồng ý. Chỉ là mẹ con rất kiên cường….”

Nhắc đến Hoàng Phủ Tú Tuyết, Thiên Dung Thiên liền ôn nhu nói.

“Bà ấy nguyện từ bỏ thân phận đại tiểu thư, cùng Diệc Phàm ở bên nhau. Cuối cùng khi Diệc Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn bà ấy cũng không bỏ con. Vì để con có gia đình hoàn chỉnh, bà ấy đồng ý ý kiến của ta, trở thành vợ ta. Lúc con được năm tuổi, người Hoàng Phủ gia lại đến tìm, vì để không liên lụy đến chúng ta, mẹ con đã một mình rời đi.”

Nghe xong Thiên Dung Thiên nói, ngực Thiên Lạc như bị tảng đá chặn lại, làm mắt cô chua xót. 

Trong trí nhớ của cô, Hoàng Phủ Tú Tuyết ít đến đáng thương. Thậm chí không có ảnh chụp cô còn không nhớ được dáng vẻ của bà ấy.

Chỉ à cô có thể khẳng định, Hoàng Phủ Tú Tuyết là người mẹ tốt, bà rất yêu con của mình.

Mà Thiên Diệc Phàm cũng là người cha tốt, ông vì cứu cô cùng mẹ mà không tiếc táng thân trong biển lửa.

Đang sống sờ sờ mà bị thiêu chết là cảm giác đau đớn đến thế nào đây?

Khẳng định là vô cùng tuyệt vọng thống khổ.

Trong lòng càng quyết tâm muốn cứu Hoàng Phủ Tú Tuyết, Thiên Lạc chậm rãi nói, “ Được lắm, Hoàng Phủ gia, ta Thiên Lạc cùng bọn họ không đội trời chung.” Giọng nói từ đôi môi đỏ thoát ra tràn đầy hận ý.

Hoàng Phủ gia hại ba cô chết thảm trong biển lửa, hại mẹ cô bỏ cô mà đi, bây giờ còn giam dữ mẹ cô, tuyệt đối không thể tha thứ! Tuyệt đối không!

“Con bây giờ còn chưa phải đối thủ của Hoàng Phủ gia.” Cảm nhận được hân ý của Thiên Lạc, Thiên Dung Thiên trầm thấp nói, “ Thiên Lạc, con biết tại sao, ta không cho con thành lập binh đoàn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.