Vốn còn đắc ý dào dặt, Hồ Kim căn bản không có cơ hội phản ứng đã bị thân ảnh kia đánh vào bụng.
Một quyền này, liền đá Hồ Kim bay xa mấy mét.
Phanh-
Cả người rơi xuống đất, Hồ Kim lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát cả người cong như con tôm, không thể dứng dậy.
Thiên Lạc lãnh khốc thu tay lại.
Đám người bên cạnh thấy Hồ Kim bị đánh lập tức xông lên đều bị bọn Bắc Cẩm chặn lại.
Đi đến trước mặt hồ Kim, Thiên Lạc hung hăng giẫm lên đầu hắn.
“Mày nói ai nhu nhược? Hử?” Lời nói lạnh băng, sát khí nồng đậm khiến cho Hồ Kim run sợ.
Hồ Kim còn tưởng nhìn thiên Lạc gầy yếu căn bản không đáng sợ, nếu không phải ăn một quyền của thien Lạc, hắn cũng không tin Thiên Lạc lại mạnh như vậy.
Sức mạnh này có thể nói là biến thái.
Một quyền đánh người như vậy, Hồ Kim đúng là mới nhìn thấy lần đầu.
Trong lòng nghĩ lần này gặp đối thủ rồi, nhưng Hồ Kim trước nay vẫn kiêu ngaocj hắn bị Thiên Lạc dẫm lên mặt trong lòng bỗng sinh ra cảm giác không chịu khuất phục.
“tiểu tử, có bãn lĩnh thì buông lão tử ra, chúng ta đấu một trận!”
“Chỉ với mày?” Khinh thường cười nhạo một tiếng, Thiên Lạc nhìn Hồ Kim từ trên cao xuống, thái độ như vương giả.
Chân dẫm Hồ Kim chậm rãi chà xát, Thiên Lạc cong lưng khóe môi cười lạnh, “Muốn một mình đấu với ta, mày còn chưa đủ tư cách, cho dù đoàn trưởng binh đoàn Hung Lang đến còn kém nhiều lắm.”
Lời nói cuồng ngạo khiến Hồ Kim suýt nữa thổ huyết, chỉ là giày dẫm lên đầu hắn như có sức mạnh ngàn cân không có cách nào tránh thoát.
“tiểu tử, mày rốt cuộc là ai? Có dám báo lại tên không?” Hồ Kim đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đoàn trưởng binh đoàn Thú Nha, Thiên Lạc.” Chơp mắt nói tên, giọng nói Thiên Lạc rất vang dội, cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Trong lòng Hồ Kim hoảng sợ, trừng lớn mắt, “Hóa ra là người.”
“Không phải ta thì ai?” Nhìn về khuôn mặt đầy máu của Hồ Kim tươi cười, Thiên Lạc rốt cuộc rút chân về, đang lúc Hồ Kim giãy dụa muốn đứng dậy, chỉ thấy Thiên Lạc giơ chân lên đá một phát lên mặt Hồ Kim.
Một đá này liền đá gãy mũi Hồ Kim.
Chỉ thấy Hồ Kim không kịp hét đã ngã xuống bất tỉnh.
Thu hồi chân lại, Thiên Lạc nhìn Hồ Kim, “ĐÚng chỉ là hổ giấy.”
Xung quanh im ắng bọn Bắc Cẩm cũng đã nhanh nhẹn giải quyết xong mấy tên còn lại trên hành lang cũng rất nhiều người nghe ồn ào nên ra xem, đều bị thủ đoạn tàn nhẫn của thiên Lạc dọa sợ.
Cái gì mà hổ giấy? Rõ ràng lão đại ra tay quá độc rồi!