Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 39: Tôi cũng sẽ không ăn cậu



Hình như Cố Kinh Thế là khách quen của nhà hàng này.

Vừa mới bước vào cửa lớn nhà hàng, lập tức thấy giám đốc tươi cười đầy mặt đi ra.

“Cố thiếu tướng, tôi vẫn giữ lại chỗ của ngài, mời đi theo tôi.”

Vẻ mặt Cố Kinh Thế thản nhiên gật gật đầu, cho Thiên Lạc một ánh mắt, rồi mới đi theo giám đốc.

Trực tiếp tiến vào phòng, Cố Kinh Thế cầm lấy thực đơn đưa cho Thiên Lạc.

“Muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn.”

Hiện tại Thiên Lạc đã bụng đói kêu vang, cô cũng không khách khí, cầm lấy thực đơn vừa nhìn đã phát hiện đồ ở đây rất đắt.

Chỉ là nếu Cố Kinh Thế tài đại khí thô như thế, tự nhiên cô cũng sẽ không ngượng ngùng.

Chọn mấy đồ ăn chiêu bài, Thiên Lạc cười tủm tỉm đưa thực đơn cho Cố Kinh Thế, “Tôi không có tiền.”

“Tôi nhớ rõ Thiên gia không thiếu nhất chính là tiền.” Cố Kinh Thế nói lời này không phải so đo vấn đề ai mời khách với Thiên Lạc, mà đơn thuần là cảm thấy tò mò.

Thiên Lạc bất đắc dĩ nhún vai, “Tiền sinh hoạt phí tháng này đã tiêu hết.”

Chủ của thân thể này trước kia không biết giữ tiền, tiền tiêu vặt đã bị hết trước khi cô trọng sinh, bị người khác cướp hết không còn thừa bao nhiêu.

Số tiền dư lại nhiều nhất chỉ ăn được mấy chén mì thịt bò, ở chỗ này căn bản không đủ trả.

Nếu cô có tiền, cô sẽ rất hào phóng, đối với phương diện tiền tài, Thiên Lạc chưa bao giờ bủn xỉn.

“Tôi mới nhận được thiếp mời đến sinh nhật ông cụ Thiên.” Cố Kinh Thế thản nhiên nói.

Thiên Lạc cũng không cảm thấy kỳ quái, người có tiếng như Cố Kinh Thế nhận được thiệp mời của Thiên gia là chuyện trong dự kiến.

Ngày sinh nhật của ông cụ Thiên cử hành cùng ngày với đại hội gia tộc.

“Căn cứ có thể xin nghỉ sao?” Tính toán thời gian, còn chưa đến mười ngày nữa là sinh nhật của ông nội, cũng là ngày triệu tập đại hội gia tộc Thiên gia.

Cố Kinh Thế gật gật đầu, “Dưới tình huống đặc biệt, cho phép xin nghỉ hai ngày.”

Thiên Lạc lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cô có thể an tâm rồi, cô còn tưởng rằng không thể về dự sinh nhật ông nội.

Nhớ tới nụ cười hiền lành của ông nội, ánh mắt Thiên Lạc liền nhu hòa.

Hiện tại điều làm cô lưu luyến vướng bận ở Thiên gia, cũng chỉ có ông nội.

Kế tiếp, đồ ăn được mang lên rất nhanh.

Lúc Thiên Lạc và Cố Kinh Thế ăn cơm, thỉnh thoảng Cố Kinh Thế sẽ dùng khóe mắt đánh giá Thiên Lạc.

Không biết vì sao, hứng thú của anh đối với Thiên Lạc ngày càng nhiều.

Trước nay chưa từng có cảm giác kỳ diệu này.

Chỉ là, anh cũng không chán ghét cảm giác đó.

……

Đêm càng sâu, Cố Kinh Thế nhanh chóngdẫn Thiên Lạc chạy xe về căn cứ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt, làm cả người Thiên Lạc đều có chút lười biếng.

Thần kinh cả người Thiên Lạc đều căng cứng khi huấn luyện, hiện tại ăn cơm xong, làm cô không khỏi có chút thả lỏng.

Ý thức được điểm này, Thiên Lạc cũng dùng sức nhíu mày, rồi mới vỗ vỗ mặt mình.

Không được, cô không thể cảm thấy buồn ngủ.

Người đàn ông bên cạnh cô còn khó chơi hơn so với bất kì lần huấn luyện nào, cô cần phải lên tinh thần để đối phó.

“Cậu khẩn trương như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn cậu.” Tầm mắt Cố Kinh Thế nhẹ nhàng đảo qua, nhìn Thiên Lạc bên cạnh mình, giọng điệu chậm rãi hỏi.

Thật ước gì Cố Kinh Thế chỉ là một quái vật ăn thịt người, nói vậy cùng lắmthì Thiên Lạc trực tiếp giải quyết anh, nhưng Cố Kinh Thế trước mặt lại giảo hoạt cơ trí, so với quái vật ăn thịt người còn khó chơi hơn một ngàn lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.