Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 41: Đã ở bên cạnh anh



Người đã trúng một đòn nghiêm trọng, tên ninja kia đang giãy giụa suy nghĩ thì Thiên Lạc đã giẫm chân ga, với trọng lượng của chiếc xe lập tức bị nghiền thành thịt vụn.

“Oa thật ngầu, chiếc xe này chạy rất được.” Đáy mắt Thiên Lạc tràn ngập sự hưng phấn, vui sướng cười nói.

“Thân thủ không tệ.” Cố Kinh Thế nhìn sang Thiên Lạc có chút bất ngờ, rồi mới nhếch khóe môi tà ác: “Chỉ là, xe của tôi bị phá hỏng rồi, cậu định đền như thế nào?”

“Đòi tiền không có, muốn mạng thì có một cái. Chẳng qua, anh cũng phải có bản lĩnh mới lấy được.” Thiên Lạc cũng cười toét miệng, nụ cười có vài phần cảm giác xấu xa.

Câu nói này rất kiêu ngạo, đôi mắt đen nhánh của Cố Kinh Thế như lốc xoáy sâu thẳm: “Cậu có tự tin như vậy?”

“Tôi không chỉ tự tin về bản thân mình, tôi càng cảm thấy Cố thiếu tướng không phải là một người tính toán chi li, huống chi, mục tiêu của những tên ninja đó là anh, tôi đi với anh nên mới bị vạ lây.” Thiên Lạc nói đến cuối cùng còn chớp mắt vô tội về phía Cố Thế Kinh.

Động tác chớp mắt này làm nhịp tim của Cố Thế Kinh đập nhanh hơn nửa nhịp.

Anh điên rồi sao?

“Vả lại hình như mỗi lần tôi ở bên cạnh anh là đều gặp chuyện xui xẻo.” Thiên Lạc khẽ nói, cô đúng là rất vô tội.

Cố Kinh Thế ngẩn ra, “Cậu nói cái gì?”

“Không có gì, anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Tôi và anh bỗng nhiên quyết định cùng đi ăn cơm, sao những tên ninja này lại biết hành tung của anh?” Thiên Lạc nghiêm túc hỏi.

Cố Kinh Thế cũng đang nghi ngờ chuyện này, không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định bên cạnh anh có nội gián.

Tên nội gián này rốt cuộc là ai, còn chờ suy xét thêm.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt đen nhánh của Cố Kinh Thế toát ra sát khí.

Đời này anh căm hận nhất chính là sự phản bội.

Chờ anh bắt được tên nội gián kia, nhất định sẽ xử trí theo quân pháp!

“Kẻ thù của tôi cũng có rất nhiều, gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh tôi là chuyện thường thôi.” Cố Kinh Thế có chút không tập trung nói một câu, sau đó liền xuống xe.

Đầu chiếc xe Jeep đã bị đâm đến biến dạng, vì vấn đề an toàn nên không thể tiếp tục chạy được nữa.

Thiên Lạc cũng xuống xe, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía Cố Kinh Thế bên cạnh, “Nếu nói như vậy, tôi có thể lựa chọn cách xa anh hay không?”

Cô không muốn vô duyên vô cớ bị kéo vào nguy hiểm, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu thôi.

“Như thế nào? Cậu sợ hãi sao?” Cố Kinh Thế khẽ nhướng mày hỏi.

“Không sai, tôi rất sợ chết.” Thiên Lạc cười hì hì nói, ai không quý trọng sinh mệnh thì đều ngu ngốc, cô chính là kiểu sợ chết như thế, cho nên cô mới muốn mình ngày càng trở nên mạnh hơn, như vậy cô mới có thể sống thật khỏe mạnh.

Bất luận là nhân tố gì uy hiếp đến mạng sống của cô, đều không thể tồn tại trên thế giới này, cô sẽ tự tay diệt trừ.

Không nghĩ tới Thiên Lạc thừa nhận nhanh như thế, Cố Kinh Thế có chút kinh ngạc.

“Cậu đã ở bên cạnh tôi, tất nhiên tôi sẽ che chở không để mạng sống của cậu gặp nguy hiểm.” Cố Kinh Thế khẽ nói, trong câu nói ẩn chứa khí phách ngông cuồng.

“Cố thiếu tướng, hiện tại anh nên nghĩ cách để chúng ta về căn cứ đi thôi.” Thiên Lạc sâu kín nói.

Chỗ của bọn họ trước không thôn sau không cửa hàng, là đường núi quanh co vắng vẻ.

Cách khu căn cứ khoảng 20km, xa như vậy mà muốn đi bộ về thì định đi đến lúc nào.

“Ở chỗ này chờ xe tới đón.” Cố Kinh Thế nói, sau đó liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Dạ? Thiếu tướng!” Giọng của Bưu Sơn truyền đến từ trong điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.