Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 50: Huấn luyện cận chiến (9)



Nhưng muốn nói cẩn thận và sự tập trung, còn thiếu rất nhiều.

Càng không am hiểu cái gì, càng muốn huấn luyện, chẳng qua, rất nhiều khóa huấn luyện đều chỉ là huấn luyện sự tập trung và thể trạng, rất ít có những huấn luyện khảo nghiệm tố chất tâm lý.

Cũng không biết rốt cuộc là ai nghĩ ra phương pháp huấn luyện này, thật là đủ xảo quyệt độc ác.

Mà Thiên Lạc mới nghĩ như thế, rất nhanh đã có đáp án.

“Lần huấn luyện này là do Cố thiếu tướng sắp xếp, là để khảo nghiệm tâm trí của mọi người, chỉ là, bởi vì suy xét đến lần đầu tiên mọi người gỡ mìn, lại còn là cá nhân tự làm, cho nên lúc mỗi người đi vào gỡ mìn, Cố thiếu tướng sẽ dùng bộ đàm để chỉ dẫn cách làm, lần này cũng không áp dụng điểm số và đào thải, mỗi người có một tiếng để gỡ ba mươi quả bom, người dành thời gian ngắn nhất để gỡ được nhiều bọm nhất sẽ thắng.”

“Nếu dẫm phải bom, sẽ không bị nổ chết chứ?” Có một học sinh lập tức hỏi.

“Đương nhiên mọi người không cần lo lắng điểm này, trong bom không phải là thuốc nổ, mà là một loại thuốc sẽ khiến người ta mệt mỏi đau đớn trong vòng ba giờ, một khi kích phát quả bom sẽ khiến bom nổ mạnh, thuốc sẽ bao trùm vào người mọi người, đây cũng là xử phạt, hơn nữa, một khi bom nổ mạnh, vậy việc gỡ bom sẽ kết thúc, dựa theo bom bị nổ mà xếp hạng.” Quý Phong cũng trả lời vấn đề này rất nhanh, rồi mới tiếp tục hỏi, “Mọi người còn vấn đề gì không?”

Thiên Lạc lấp tức giơ tay hỏi, “Người khiến bom nổ sẽ bị phạt, như vậy người đạt hạng nhất có được khen thưởng không?”

Bỗng chốc bị Thiên Lạc hỏi vấn đề này, Quý Phong thật đúng là không biết lấy gì để khen thưởng.

Trước khi Quý Phong trả lời vấn đề của Thiên Lạc, giọng nói trầm thấp tràn ngập sự tà mị của Cố Kinh Thế đã chậm rãi vang lên.

“Chỉ cần cậu có thể đạt được hạng nhất, tôi sẽ chuẩn bị một phần thưởng cho cậu.”

Nghe không ra Cố Kinh Thế giận hay vui, nhưng mọi người đều biết vị Cố thiếu tướng này không dễ chọc, trong lúc nhất thời đều là mang theo vài phần đồng tình nhìn về phía Thiên Lạc.

Thiên Lạc cũng nhẹ nhàng nhíu mày, cuối cùng vẫn lộ ra biểu cảm bình tĩnh.

Tuy Cố Kinh Thế rất yêu nghiệt, chỉ là, nếu thật sự cô thắng cũng không đến mức làm gì cô đi?

Như thế nghĩ, Thiên Lạc cũng càng yên tâm thoải mái một ít.

Tổng cộng hơn một nghìn học sinh, mỗi lần mười người đồng thời bắt đầu kiểm tra.

Vốn đang cho rằng hôm nay sẽ không kiểm tra xong, trên thực tế kết quả lại khiến Thiên Lạc nghĩ không ra.

Mỗi người có thời gian một tiếng, nhưng thường thường chưa vượt qua được năm quả bom, những học sinh đó liền bắt đầu nóng nảy, thậm chí vừa mới đi vào đã nghênh ngang dẫm phải một quả bom, quả bom nổ mạnh khiến thuốc bao lấy cả người, những người đó đều đặc biệt đau đớn dày vò chịu đựng ba tiếng.

Cứ như vậy, có thể vượt qua thời gian hai mươi phút không bị nổ một quá bom nào không đến một trăm người.

Rất nhanh liền đến phiên Thiên Lạc, Quý Phong giao bộ đàm cho Thiên Lạc.

Bây giờ khoa học đã rất phát triển, bộ đàm là một chiếc khuyên tai màu đen, trực tiếp đeo lên là có thể nói chuyện thông qua ý thức.

Đeo chiếc khuyên tai màu đen, thoạt nhìn cả người Thiên Lạc có chút cứng rắn.

Mà lúc này, giọng nói của Cố Kinh Thế cũng chậm rãi vang lên, “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Nhớ cho kỹ. Nếu tôi được hạng nhất, anh phải chuẩn bị cho tôi một phần quà lớn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.