Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 301: Trên ga giường không có máu



"Mở một gian phòng đôi."
Tôi nhìn cô gái tiếp tân ở đại sảnh nói.
"Tiên sinh, phòng đôi đã hết..."
Cô gái tiếp tân nói:
"Nhưng mà còn một gian phòng Tổng thống, có được không ạ?"
"Được!"
Lúc này trong lòng tôi nóng như lửa đốt, căn bản không để ý những thứ này.
"Được, tiên sinh, phòng tổng thống có giá là 88888!"
Cô gái tiếp tân nói.
"A! Sao đắt như vậy!"
Triệu Nhan Nghiên thầm nói. Đối với một nhà có tiền như Triệu Nhan Nghiên cũng cảm thấy đắt
Cô gái tiếp tân nghe xong đảo cặp mắt trắng dã, nhỏ giọng thầm nói:
"Không có tiền còn tới mướn phòng!"
Tôi nghe xong cười trừ, tiện tay ném một tấm chi phiếu lên bàn. Cô gái kia lập tức ngậm miệng lại, sau đó là kinh ngạc, bởi vì ... bởi vì loại chi phiếu này, trong tài khoản mà không có 100 triệu, thì ngân hàng không phát hành.
Triệu Nhan Nghiên nhìn tấm chi phiếu, hình như có điều gì suy nghĩ.
Tôi lúc này không còn chú ý tới vẻ mặt của Triệu Nhan Nghiên, nếu như không phải cô gái tiếp tân nói như vậy, thì tôi cũng không ném ra tấm chi phiếu này.
Sau khi khép cửa phòng lại, tôi dùng dị năng quét qua gian phòng một lượt, phát hiện không có camera..., mới yên lòng.
Triệu Nhan Nghiên dường như ý thức được chuyện sắp xảy ra, có chút khẩn trương ngồi ở bên giường.
Tôi mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Nhan Nghiên ngã lên trên giường, Triệu Nhan Nghiên khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó ôm chặt lấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng đem y phục trên người Triệu Nhan Nghiên cởi ra, hắc hắc, lần đầu tiên của tôi với Triệu Nhan Nghiên là do cô gái nhỏ này chủ động, nhưng lúc này thì tôi lại là người chủ động, nhìn cô gái nhỏ này bị cở trần như nhộng, trong lòng tôi cũng có chút đắc ý.
Tôi nhẹ nhàng hôn đôi môi của Triệu Nhan Nghiên, sau đó lướt qua bộ ngực của nàng, tiếp tục hướng xuống...
"A! Không nên! Nơi đó bẩn!"
Triệu Nhan Nghiên bị hành động của tôi làm cho giật mình, có chút gấp gáp nói:
"Để em đi rửa đã..."
Tôi không để ý đến nàng, tiếp tục động tác của tôi, Triệu Nhan Nghiên gắt gao ôm chặt lấy tôi, không ngừng rên rỉ ...
Nhìn Triệu Nhan Nghiên đã động tình, tôi cũng bị dục hỏa trùng thiên, không còn nhịn được nữa, nhanh chóng cởi y phục trên người, dễ dàng tiến vào trong thân thể của Triệu Nhan Nghiên.
... ... ... ...
Sau cuộc mây mưa, Triệu Nhan Nghiên thỏa mãn nằm ở trong lòng của tôi, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của tôi.
"Tại sao em lại cảm thấy rất quen thuộc?"
Triệu Nhan Nghiên có chút nghi ngờ nói.
"Cái gì rất quen thuộc? Thời điểm ân ái hay sao? Trước kia em đã từng cùng người khác hay sao?" T
ôi cố ý hỏi.
"Đáng ghét, em đương nhiên không có..."
Triệu Nhan Nghiên nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, nhìn ga giường trắng tinh, trong lòng run sợ
"Sao vậy?"
Tôi hỏi.
"Không có vết máu!"
Triệu Nhan Nghiên thân thể run rẩy chỉ vào ga giường, nước mắt liền rơi xuống, có chút ủy khuất nói:
"Anh lúc nãy hỏi em như vậy, có phải anh đã biết? Có phải anh hoài nghi em không?"
"Anh..."
Tôi không thể nói ra, vốn em đã là như vậy!
"Quả nhiên anh cho là như vậy !"
Triệu Nhan Nghiên có chút thương tâm khóc lên:
"Tại sao lại là như vậy!"
"Nhan Nghiên! Em hãy nghe anh nói!"
Tôi một tay ôm lấy Triệu Nhan Nghiên vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, chậm rãi nói:
"Nhan Nghiên, em nói không sai, em đã sớm không còn phải là xử nữ nữa!"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong thân thể run lên bần bật, có chút bối rối nói:
"Chuyện gì xảy ra... Em không nhớ rõ, thật không nhớ rõ, em không nhớ rõ, em đã cùng với người khác..."
"Nhan Nghiên, em nghe anh nói cho hết lời! Em đương nhiên không cùng với người khác, lần đầu tiên cũng là cùng với anh, lúc đó là vào 3 năm trước cũng là ở Bắc Kinh này, là thởi điểm mà chúng ta cùng tham gia cuộc thi máy tính thanh thiếu niên toàn quốc!"
Tôi tiếp tục nói:
"Nhan Nghiên, anh đã sớm nói với em, em là bạn gái của anh, trước kia cũng vậy, nhưng sau đó do bị tan nạn giao thông mà em bị mất trí nhớ!"
"Chuyện này…là thực sao?"
Triệu Nhan Nghiên nghe tôi nói như vậy, tâm tình bình phục rất nhiều, nàng còn cho là mình trước kia bị thất thân không hiểu nguyên do.
"Quan hệ của chúng ta đã tới mức này, còn cần phải thuê dệt chuyện lừa em hay sao!"
Tôi cười khổ nói:
"Những gì anh nói đều là sự thực!"
"Nhưng mà..."
Triệu Nhan Nghiên còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị tôi cắt ngang.
"Được rồi, Nhan Nghiên không cần phải nói chuyện trước kia nữa, hiện giờ em hạnh phúc là được rồi!"
Tôi nói.
"Ừ!" Triệu Nhan Nghiên biết điều gật đầu. Một lát sau, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu hỏi tôi nói:
"Lưu Lỗi, anh có thể nói những chuyện trước kia của chúng ta không? Cái tấm chi phiếu màu vàng lúc nãy, người bình thường không có được phải không?"
Tôi hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:
"Được rồi! Anh sẽ nói với em từ đầu!"
Tôi quyết định đem tôi mọi chuyện cần thiết đều nói cho Triệu Nhan Nghiên, không có bất kỳ giấu diếm nào cả.
Sau đó, tôi đem mọi chuyện, từ khi gặp gỡ Triệu Nhan Nghiên, rồi là cha nàng, rồi tới lúc sáng lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông đều nói cho nàng nghe, trong đó không có gì giấu diếm cả. Hơn nữa chuyện của Diệp Tiêu Tiêu và Hứa Nhược Vân cũng nói cho nàng nghe.
Sau khi trọng sinh, tôi không giấu diếm nàng điều gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Triệu Nhan Nghiên nghe chuyện như mê như say, một lúc lâu, mới nhìn tôi nói:
"Hóa ra giữa chúng ta có nhiều chuyện như vậy..."
Sau đó ngẩng đầu lên, kiên định nói:
"Em tin anh, em tin tưởng nó là sực thực! Thật xin lỗi, lão công! Làm hại anh phải theo đuổi em một lần nữa!"
"Ha hả, chuyện này có coi là gì, em mới là trọng yếu nhất. Nếu để cho anh chọn em và Tập đoàn Ánh Rạng Đông, anh sẽ không chút do dự mà chọn em! Hơn nữa, nếu như đôi tình nhân nào mà không trải qua đau khổ, thì chẳng phải là quá thuận lợi hay sao!"
Tôi cười nói.
"Tốt lắm! Ý của anh có phải là em nên theo đuổi anh đúng không?! Hừ!"
Triệu Nhan Nghiên cố ý nói.
"Đâu có, mấy tháng nay anh bị em hành hạ cho sắp chết rồi này! Đúng rồi, mẹ anh đã hạ tối hậu thư cho anh, tết năm nay phải đón em về nhà, chuyện này anh cũng phải nói với em!"
Tôi nói.
"Hóa ra chuyện giữa anh với chị Vi Nhi đều là do em chủ động tác chủ! May mà ngày đó em không làm chuyện gì không tốt, không thì mắc cỡ chết người!"
Triệu Nhan Nghiên cười nói:
"Không nghĩ tới em lại có thể hào phóng như vậy, đem cả lão công của mình cho người khác!"
"Là lão công của em quá ưu tú... Đúng rồi, bây giờ anh gọi điện cho Vi Nhi cùng tới, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau..."
Tôi sắc tình nói.
"Hay là không cần..."
Triệu Nhan Nghiên có chút xấu hổ nói:
"Em còn chưa thích ứng kịp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của em..."
"Hắc hắc! Từ từ sẽ thành thói quen!"
Tôi không nói gì với Triệu Nhan Nghiên nữa, móc điện thoại di động ở trong túi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.