Ngày 30 tết, năm 1999.
Bốn nàng chủ động xin đi giết giặc, giúp đỡ mẹ tôi đi vào bếp làm cơm tất niên, thật ra thì cũng không cần như vậy, các nàng cũng không cần làm, vì người giúp việc trong nhà cũng có thể làm xong các món. Nhưng mà nấu cơm là thiên tính của nữ nhân, ai cũng thích mình thể hiện một chút.
Chỉ chốc lát sau, một bàn lớn đầy đủ các món ăn đã hiện ra.
Cha tôi nhìn số người trên bàn một cái, không khỏi thầm thở dài nói:
"Lưu Lỗi! Nếu con tiếp tục như vậy, thì chẳng phải là sang năm cần phải đổi một cái bàn lớn hơn hay sao?"Cha tôi nói như vậy làm cho tôi đỏ mặt, nhưng mà có một số việc, nếu như đã xảy ra, thì tôi cũng không chối làm gì cả.
" Lưu Lỗi, mẹ vừa mới nghe Nhan Nghiên nói, con ở bên ngoài vẫn còn người hay sao?"Mẹ tôi sắc mặt trầm xuống nói:
"Con rốt cuộc muốn làm gì? Con đã có nhiều cô gái xinh đẹp hiền lành như thế này rồi, chẳng nhẽ con không định dừng lại hay sao?""Mẹ, con cũng thân bất do kỷ mà (không tự quyết định được)!"Tôi kiên trì nói.
"Mẹ mặc kệ, mẹ nó cho con biết, nếu như năm sau còn tăng lên, mẹ không tiếp nhận nữa đâu!"Mẹ tôi nói.
Tôi biết mẹ tôi chỉ nói như vậy thôi, chứ có nhiều hơn nữa mẹ tôi cũng không nhẫn tâm đuổi các nàng ra ngoài.
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi cười trộm, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nhìn thấy gì.
"Mẹ, mẹ đừng mắng Lưu Lỗi nữa, thật ra trong chuyện này con cũng có trách nhiệm, đó là con cho phép Lưu Lỗi đó !"Triệu Nhan Nghiên nói.
Mẹ tôi nhìn Triệu Nhan Nghiên. Thở dài nói:
"Con đúng là quá nuông chiều nó, nên nó mới thành ra như vậy!"Mọi người trong nhà đều cười, do là bữa cơm tất niên, nên mẹ tôi cũng không truy cứu chuyện của tôi, dù sao chuyện này người trong cuộc cũng không nói gì, thì chính mình còn nói làm gì!
Nhưng mà tôi vẫn là con, nên cha mẹ tôi không thể nào không nhắc nhở, cho nên nói:
"Lỗi Lỗi, vấn đề này chúng ta cũng không muốn nói nhiều, tuổi trẻ thì yêu thương tự do! Nhưng mà con đã từng nghĩ tới chuyện sau này hay chưa? Những cô gái này cũng không thể nào theo con cả đời mà không có danh phận được? Con an bài cho các nàng như thế nào? Dù sao luật pháp của quốc gia chúng ta chỉ cho phép chế độ một vợ một chồng!"Câu này cũng chính là tâm bệnh lớn nhất trong lòng tôi, Triệu Nhan Nghiên thì tôi đã đáp ứng, nếu như có kết hôn thì, nàng sẽ là pháp định thê tử của tôi (vợ do pháp luật công nhận). Nhưng mà những người khác thì làm sao đây?
Trong khi tôi đang ở thế khó xử, Trần Vi Nhi mở miệng:
"Mẹ, chúng con không quan tâm chuyện này, chỉ cần ở bên cạnh lão công thì đã đủ lắm rồi! Anh ấy sẽ cưới Nhan Nghiên, chúng con sẽ không ăn dấm đâu!"Tôi cảm kích nhìn Trần Vi Nhi một cái, nhưng mà hiện giờ có thể vượt qua kiểm tra, nhưng sau này sẽ phải đối mặt, cùng lắm thì đến lúc đó dùng tiền mua quốc tịch của quốc gia khác, dù sao cũng chỉ còn biện pháp này.
Ngày mồng một tết, tôi cùng Triệu Nhan Nghiên đi thăm cha vợ nàng là Triệu Quân Sinh. Triệu Quân Sinh nhìn thấy tôi cùng Triệu Nhan Nghiên hòa hảo như lúc ban đầu trong lòng cũng rất là cao hứng, buổi chiều hôm đó chúng tôi lái xe tới nhà của ông Triệu Nhan Nghiên ăn tiệc. Quyết định là không say không nghỉ, nhưng cũng ở đây chúng tôi đã đón một vị khách không ngờ.
Người này chính là Bác Diệp, cha của Diệp Tiêu Tiêu, mặc dù bác ấy không biết quan hệ giữa tôi với Diệp Tiêu Tiêu. Nhưng mà chúng tôi gặp mặt đúng là có chút lúng túng, tôi làm bộ như không quan tâm tới tình hình của Diệp Tiêu Tiêu hiện nay.
Bác Diệp cũng không nói rõ, chỉ nói là, Diệp Tiêu Tiêu đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, mấy hôm trước vừa trở lại đó, có nói là ở nơi đó có người không bỏ được.
Tôi nghe xong trong lòng đau xót. Chẳng lẽ Diệp Tiêu Tiêu đã có đối tượng trong lòng rồi? Tôi không khỏi lắc đầu, trong lòng thở dài nói: Lưu Lỗi ơi Lưu Lỗi! Mày cho mày là tình thánh hay sao.
Mặc dù mày với Diệp Tiêu Tiêu lúc đó có tình cảm, nhưng vật đổi sao rời, mày mang tới cho người ta thương tổn lớn như vậy, người ta đã phải đi trốn tránh mày, mày còn gì để nói nữa đây!
Nhưng mà sâu trong lòng tôi, vẫn còn một âm thanh khác vang lên, đó là: không thể nào, Diệp Tiêu Tiêu đã nói rõ, nàng sẽ trở lại, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi.
Trong lúc miên man suy nghĩ, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, Triệu Quân Sinh vốn không say, nên liên tục mời rượu, trong lòng tôi có lo lắng, đương nhiên là không cự tuyệt, thậm chí còn không biết mình uống được bao nhiêu chén rồi nữa.
Chỉ nghe Triệu Quân Sinh nói với thím Huệ ( Vợ của Triệu Quân Sinh):
"Lúc trước tôi nói Lưu Lỗi này là một mỏ vàng, bây giờ nhìn lại, tôi đúng là tinh mắt ! Cả đời các ý tưởng, kế hoạch kinh doanh đầu tư cũng không bằng chiến lược gả Nhan Nghiên cho nó! Ha ha!"Tôi trong lúc mơ mơ màng màng nói, chú Triệu đúng là khoác lác, trước đó tôi đã XO con gái của chú rồi! Lúc này chú lại ôm công lao về mình, trước kia dọa tôi trong lần đầu gặp mặt, làm tôi vãi linh hồn.
Hai ngày tiếp theo, tôi tới nhà của Trần Vi Nhi và Trần Trạch Long chúc tết, tiểu tử Trần Trạch Long này cũng đoàng hoàng hơn không ít, mở miệng là gọi tôi một tiếng em rể.
Tôi thuận tiện hỏi hắn về công ty điện ảnh và truyền hình thế nào rồi, không nghĩ tới hắn ở phương diện này đúng là một nhân tài.
Thông qua nói chuyện cùng với Trần Trạch Long thì mới biết công ty Tam Thạch sắp sửa khởi quay bộ phim khoa học viễn tưởng có tên là Ngư Nhân Truyền Kỳ, kịch bản có thể coi như hoàn mỹ, nếu như được tuyên truyền đúng mức, sẽ có thể sánh ngang với một bộ phim Siêu Nhân.
Vai nữ chính, Trần Trạch Long nói ra mấy người, tôi nghe thì có tên của Tô Dĩnh Tư, nha đầu này thuần khiết, rất phù hợp với bộ phim.
Tôi biết đây là một cơ hội, nếu như bộ phim này thành công, thì Tô Dĩnh Tư sẽ bước vào đẳng cấp thế giới, sự nghiệp của nàng sẽ bước lên một nấc thang mới.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL"Vai nữ chính giao cho Tô Dĩnh Tư đi!"Tôi gật đầu nói:
"Còn nữa, anh cũng ước thúc thủ hạ một chút, đừng có suy nghĩ gì với nàng!"Tôi biết quy tắc ngầm trong giới điện ảnh và truyền hình rất nhiều, nhất là một người như Trần Trạch Long, muốn nhân cơ hội chiếm hữu những minh tinh, nên tôi phải cảnh cáo hắn một chút.