Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 341: Đi đến đâu cũng gặp người kiêu ngạo (Thượng)



Ngày thứ hai, tôi và Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Lưu Duyệt, Vu Đình đều là học sinh Thanh Hoa, nhưng Hứa Nhược Vân đang học ở Bắc Thần.
"Nhược Vân, em chuyển tới Thanh Hoa đi!"
Tôi nói với Hứa Nhược Vân.
"Không nên! Xa nhau như vậy cũng tốt mà!"
Hứa Nhược Vân nói.
"Thật ra thì anh cũng không thể nào đến trường, em chuyển tới Thanh Hoa đi cho thuận tiện một chút."
Tôi nói.
"Vâng, vậy cũng tốt, học kỳ sau, hoàn thành kỳ học này rồi nói sau."
Hứa Nhược Vân gật đầu.
"Nhược Vân, anh và em cùng đến trường, thấy thế nào?"
Ý tưởng bột phát, tôi bỗng nhiên nói. Nguồn: http://truyenfull.xyz
"... Cái này, không cần ạ."
Hứa Nhược Vân nghe tôi nói như vậy, lập tức đỏ mặt.
"Tại sao? Chẳng lẽ nói em học cùng trường với anh, sẽ có người không nhận ra em sao? Em sợ không giữ được người yêu sao?"
Tôi cố ý nói.
"Người ta làm gì có! Anh cũng không phải là không biết, từ lúc học trung học phổ thông, trong lòng em chỉ có anh! Anh đối với người ta hờ hững, nói đến chuyện này, anh còn muốn em đợi anh bao lâu nữa!"
Hứa Nhược Vân oán trách nói.
"Cho nên bây giờ anh phải bồi thường cho em! Quyết định như vậy đi, Tiểu Vân. Một lát nữa, chúng ta cơm nước xong, anh và em sẽ cùng nhau!"
Tôi phân trần nói.
Nhóm người chúng tôi, đi tới một cửa hàng lớn ven đường để ăn sáng. Đỗ Tiểu Uy lái chiếc xe Dodge bị tôi trưng dụng, nếu không những người này đúng là không ngồi được!
"Nhược Vân, em ăn cái gì?"
Tôi đem thực đơn đưa cho Hứa Nhược Vân.
"Lão công thiên vị..."
Vu Đình cười hì hì nói.
"Em Nhược Vân là người mới tới. Lão công đương nhiên là chiếu cố đặc biệt!"
Triệu Nhan Nghiên cũng cười nói:
"Anh cứ yên tâm đi, lão công, chúng em không ghen đâu!"
"Em... Em không..."
Hứa Nhược Vân bị mấy cô nói cho xấu hổ, cúi đầu, không dám nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như muốn dấu dưới mặt bàn.
"Các nàng trêu chọc người ta. Được rồi, nếu em không gọi, thì để anh tự gọi nhé!"
Tôi lấy thực đơn nói.
"Sáu suất cháo trứng muối thịt nạc. Cộng thêm mấy món ăn sáng, đều là một đĩa."
Tôi nói với người bán hàng bên cạnh vẫn đang trợn mắt hốc mồm.
Chờ người bán hàng đi, tôi mới nói với Hứa Nhược Vân:
"Làm sao em trở nên thẹn thùng như vậy, lúc đó là ai ngày ngày đều như cái bóng đèn mỗi khi anh đến với Triệu Nhan Nghiên..."
"Người ta đâu phải là cái bóng đèn! Người ta lúc ấy cũng thích anh!"
Hứa Nhược Vân không có ý tứ nói:
"Ai biết tên đại ngốc anh lúc ấy lại có thể không nhìn ra!"
"Anh ấy đâu phải không nhìn ra, anh ấy chỉ giả bộ đứng đắn thôi! Giả bộ quân tử! Hiện tại dù sao đã nhiều lão bà như vậy rồi, vò đã mẻ lại sứt. Căn bản không quan tâm cảm thụ chúng tôi nữa rồi!"
Triệu Nhan Nghiên làm bộ đáng thương nói.
"Anh..."
Tôi thật phục, bộ dạng Triệu Nhan Nghiên như thật, tôi nhiều lão bà như vậy, còn không phải là do em ban đầu dung túng ư!
"Được rồi, lão công, em và anh chỉ nói giỡn thôi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi lúng túng, cho nên cũng không nói giỡn nữa.
"Đúng rồi, Vân muội muội, em còn nhó lần chúng ta cùng ăn hải sản, đụng phải tên Lý Bác Lượng không?. Muốn giả bộ trí thức, trả tiền cho chúng ta. Lão công lúc ấy như một con tôm hùm lớn, hù dọa hắn làm cho hắn chạy mất!"
Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Đúng vậy. Nhưng tên Lý Bác Lượng thật đúng là ghê tởm! Lại có thể đối đầu với lão công!"
Hứa Nhược Vân gật đầu nói.
Tôi nghĩ thầm, hắn cũng thích em, hắn chính là tình địch, hắn không đối đầu với tôi sao được! Nhưng chỉ là thắng làm vui, thua làm giặc, bây giờ đã thua tôi, Lý Bác Lượng không chừng cũng giống tôi, ngồi ở trong tiệm cơm quở trách tôi cũng nên!
"Đúng rồi, Lý Bác Lượng kia là người nào vậy?"
Triệu Nhan Nghiên đột nhiên hỏi. Hứa Nhược Vân sau khi trở về cũng không nói rõ Lý Bác Lượng rốt cuộc là người nào.
Tôi vừa nghe, vỗ đầu một cái! Hô lớn:
"Người này anh đã vứt xuống Châu Nam Cực rồi!" Cũng không biết gã này hiện tại thế nào, tôi phải mau bớt thì giờ để đi xem hắn một chút!
"Châu Nam Cực?"
Năm cô gái đồng loạt hỏi.
"Châu Nam Cực có sinh vật sống sao?"
Triệu Nhan Nghiên không biết tại sao hỏi vấn đề như vậy.
"Hình như có chim cánh cụt."
Trần Vi Nhi suy nghĩ một chút nói.
"Có sinh vật không hung dữ không?"
Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Hình như là không có, nếu có thì đã ăn sống hắn rồi."
Hiện tại, Hứa Nhược Vân hận thấu Lý Bác Lượng rồi.
"Chị thấy cũng đúng."
Triệu Nhan Nghiên thất vọng lắc đầu.
"Các em phải suy nghĩ một chút. Hắn làm sao mà không có cách sưởi ấm, nếu không bây giờ đã sớm biến thành thi thể đông lạnh rồi!"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Con gái á, hận một người, so với đàn ông thì còn hung ác hơn.
"Tốt nhất là chết rét rồi."
Ngay cả Vu Đình luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, lúc này cũng nói.
"Lão công, anh tùy tiện giết người thật là không tốt lắm đâu?"
Trần Vi Nhi vẫn tương đối thiện lương.
"Anh không giết hắn, anh chỉ làm cho hắn tự sinh tự diệt thôi. Đúng rồi, còn phải nghiên cứu bốn người nhân bản đến đùa vui với hắn, cho hắn đỡ cô quạnh."
Tôi cười nói.
"Đúng vậy…!"
Trần Vi Nhi gật đầu.
Ăn cơm xong, nhóm người chúng tôi chia làm hai hướng rời đi. Các nàng Triệu Nhan Nghiên ngồi xe Dodge do Đỗ Tiểu Uy lái, còn tôi và Hứa Nhược Vân đi chiếc Santana 2000 đi về hướng Bắc Thần.
Người bảo vệ trường học không hỏi gì, cứ để tôi thoải mái lái xe đi vào, nghĩ rằng ở đây học sinh lái xe đi học chắc hẳn không ít. Hứa Nhược Vân có mang thẻ học sinh đi đến trường, nhân viên an ninh lúc này mới quay về.
"Nhược Vân, em có phải thường xuyên được người khác lái xe đưa tới trường, nếu không thì làm sao thuần thục như vậy, người bảo vệ nhìn thấy em thì không hỏi gì, cứ để chúng ta tự nhiên tiến vào?"
Tôi cười hỏi.
Vốn là tôi chỉ nói giỡn, nửa đùa nửa thật. Không ngờ Hứa Nhược Vân lại đỏ mặt thừa nhận!
"Đâu có thường xuyên! Có thẻ học sinh thì đều có thể đi vào trường học. Lão công, thật ra thì em có một lần được người khác lái xe tới trường... Sau đó thì biết hắn yêu thích em, em liền không đi với hắn."
Hứa Nhược Vân rất thành thực.
"Hả?"
Tôi không nghĩ tới nàng có thể sẽ nói như vậy, cho nên tiếp tục nói:
" Tiểu Vân của anh xinh đẹp như vậy, tới chỗ nào đều chả là mục tiêu chú ý của vạn người, nói cho lão công nghe một chút, cái người theo đuổi em kia là ai? Bây giờ có còn đang theo đuổi em không?"
"Hắn là học sinh năm thứ hai của trường em, gia đình hình như có rất giàu có. Bọn em cùng là hội viên của Hội Ái Hữu, sau đó hắn cứ quấn lấy em mà không buông tha, hai ngày trước Tư Đồ Lượng còn đe dọa hắn một lần. Nhưng hắn như là không để ý..."
Hứa Nhược Vân giải thích:
"Chính là từ sau khi cùng ở Hội Ái Hữu, em ngồi xe của hắn một lần, nhưng hắn là kẻ ngang ngược, trong trường học tuyên bố em là bạn gái của hắn, các bạn đồng học trong trường đều cho chuyện này là sự thật."
"Cho nên em không muốn anh đưa em tới trường, sợ anh nghe được những thứ này mà hiểu làm em?"
Tôi hỏi.
"Vâng, em sợ anh cho em là loại con gái không tốt."
Hứa Nhược Vân gật đầu, nói:
"Lão công, anh sẽ không tức giận chứ?"
"Nha đầu ngốc! Điều này sao có thể trách em! Sau này có chuyện gì nên nói với lão công, lão công giúp em ra mặt!"
Tôi vỗ vỗ đầu Hứa Nhược Vân cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.