Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 379: Tiền mất tật mang (2)



Lục Bảo Cường lời còn chưa nói hết, thì đã sững sờ đứng đó, bởi vì trong màn hình máy tính hiện lên chính là hắn, đồng thời cũng là căn phòng này
Trong bộ phim, Lục Bảo Cường đang cầm bình hoa thả rơi xuống đất!
Lục Bảo Cường sắc mặt khó coi tới cực điểm, hắn không tin chuyện mình làm lại có thể xuất hiện trong máy tính!
"Chuyện này không thể nào!"
Lục Bảo Cường cả kinh kêu lên:
"Các người làm sao có được nó ? A... Tôi biết rồi, các người lắp đặt máy ghi hình trong phòng của tôi!"
"Lục tiên sinh, trước tiên đừng hỏi là tại sao tôi có được bộ phim này, mà là bình hoa này do ông tự mình làm vỡ đó chứ?"
Tôi bình thản hỏi.
"Tôi... tôi làm vỡ thì sao? Bình của tôi, tôi thích làm gì thì làm, sao nào!"
Lục Bảo Cường khàn cả giọng giải thích:
"Hơn nữa, cậu có thể chứng minh, bình hoa kia chính là những mảnh vỡ này hay sao?"
"Ha hả, tôi sớm cũng biết anh sẽ nói như vậy, nên tôi đã mời mấy thợ chụp ảnh, đem những tấm hình hôm qua cho anh xem."
Tôi lấy ra một số tấm hình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
"Việc này thì có thể chứng minh chuyện gì!"
Lục Bảo Cường cũng cảm giác được sự việc có gì đó không đúng.
"Anh nhìn kỹ đi, những mảnh vỡ trong tấm hình hoàn toàn trùng khớp với những mảnh vỡ ở đây. Ví dụ như mảnh vỡ này, hoa văn của nó y như trong tấm hình!"
Tôi không nhanh không chậm nói.
"Cậu, …các người tính kế tôi!"
Lục Bảo Cường đứng dậy hổn hển kêu lên.
"Chúng tôi tính kế anh? Anh có nhầm hay không vậy? Tự anh đem bình hoa đập vỡ, sao có thể nói chúng tôi tính kế anh?"
Tôi cười lạnh nói: "
Lục Bảo Cường, anh muốn thế nào? Ra tòa án, hay là quên chuyện này đi?"

"Cậu..."
Lục Bảo Cường có chút chán nản, nhưng mà phần thắng lại nằm trong tay người ta. Hắn phẫn hận nhìn cái latop kia mấy lần chán chường ngồi ở trên ghế salon, một hồi lâu mới lên tiếng:
"Mẹ kiếp, tiểu tử, tao nhớ kỹ, sau này nên cẩn thận một chút!"
"Ha hả, tôi vẫn rất cẩn thận."
Tôi nói:
"Chúng ta đi. Đúng rồi, quên nói cho anh biết, các bình hoa kia đã vỡ, nhưng mà Dương tiên sinh là người nghiên cứu đề đồ cổ, nên có khả năng sẽ mua."
"Mảnh vỡ cũng có thể bán? Trị giá bao nhiêu tiền?"
Lục Bảo Cường vừa nghe vậy tinh thần lập tức tỉnh táo lại nhìn Dương tiên sinh hỏi. Trong lòng hắn cũng có chút hối hận, sao lại tự dưng đi đập bình hoa cơ chứ, chắc là giá trị sẽ giảm một nửa.
Dương tiên sinh gật đầu.
"Vậy tiên sinh xem có thể bán bao nhiêu?"
Lục Bảo Cường khẩn trương hỏi.
Dương tiên sinh suy nghĩ một chút, đưa ra 5 ngón tay.
"Năm vạn? Ít như vậy!"
Lục Bảo Cường thất vọng nói.
Dương tiên sinh lắc đầu.
"Năm ngàn? Trời ạ, không thể nào chứ, cái bình hoa giả kia mua ngoài chợ cũng mấy ngàn rồi!"
Lục Bảo Cường không còn quan tâm nữa.
"Năm trăm!"
Dương tiên sinh nói:
"Cái giá này đã là cao rồi!"
"Cái gì? Năm trăm!" Lục Bảo Cường thiếu chút nữa nhảy bổng lên, bình hoa trị giá ngàn vạn, giờ bị vỡ rồi bán 500 đồng?
Ra khỏi cửa nhà Lục Bảo Cường, nghĩ tới bộ dáng như vậy của Lục Bảo Cường, Hứa Nhị cười ngất ngưởng, đưa ra 5 ngón tay nói:
"Phương pháp này thực sự cao minh, nhưng mà hắn có thể trả thù em gái tôi không?"
"Bảo em gái cậu không tới đó làm công là được rồi!"
Tôi nói:
"Một anh trai như cậu không thể giúp em gái mình đi học hay sao?"
"Ha hả, Đúng vậy, nhưng mà em gái tôi tính tình rất mạnh mẽ, muốn tay làm hàm nhai!"
Hứa Nhị nói.
"Hứa Tuyết Quân, đúng rồi, cái tên này tôi nghe rất quen, em cậu đi học ở đâu?"
Tôi hỏi.
"Đại học Thanh Hoa!"
Hứa Nhị có chút kiêu ngạo nói. Dù sao đây cũng là một trong những trường đỉnh nhất ở Trung quốc!
"A! Tôi cũng học ở Đại học Thanh Hoa!"
Tôi gật đầu nói:
"Có lẽ trước kia tôi có nghe người ta nhắc tới!"
"Lưu Tổng, ngài vẫn còn là sinh viên?"
Hứa Nhị kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, thì sao? Cậu không biết sao?"
Tôi nhìn kinh ngạc nhìn Hứa Nhị nói.
"Không có gì. Không có gì. Thật không nghĩ tới, Lưu Tổng ngài vẫn còn là một sinh viên!"
Hứa Nhị lắc đầu nói:
"Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"Được rồi, cậu không cần khích lệ tôi, cố gắng cho tốt, tương lai sẽ thuộc về mình!"
Tôi vỗ vỗ bả vai Hứa Nhị nói.
"Dạ, Lưu Tổng, tôi sẽ cố gắng!"
Hứa Nhị gật đầu.
"Đúng rồi, chuyện đã giải quyết xong, cậu còn không mau đi báo tin mừng cho em gái? Không nên để nàng lo lắng!"
Tôi nhắc nhở.
"Đúng vậy, tôi bây giờ cũng nên đi nói cho em nó một chút! Cám ơn ngài, Lưu Tổng, nếu không có ngài, thực sự tôi không biết làm sao bây giờ!"
Hứa Nhị chân thành nói:
"Sau này nếu có việc gì cần dùng tới Hứa Nhị, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không từ chối!"
"Được rồi, không nghiêm trọng như vậy, đây chỉ là một việc nhỏ, với lại tôi cũng không mất đồng nào!"
Tôi nói.
"Vậy sao được, Lưu tổng giúp tôi, thì cả đời tôi sẽ nhớ ân!"
Hứa Nhị nói:
"Lưu Tổng ngài đừng nói như vậy, không có ngài, tôi đã bị Lục Bảo Cường hại rồi!"
"Mau đi báo cho em gái cậu đi, tôi còn có chuyện cần giải quyết!"
Tôi nói.
"Dạ, tôi đi tới trường học tìm nó!"
Hứa Nhị nói.
"Nàng không có điện thoại di động hay sao?"
Tôi hỏi.
"Không có, nó không muố mua."
Hứa Nhị lắc đầu nói:
"Chỉ có cách đi tới trường mà thôi"
"Vậy cũng được, tôi đưa cậu đi, đúng lúc tôi cũng phải tới trường!"
Tôi nói.
"Cám ơn ngài, Lưu Tổng!"
Hứa Nhị nói.
"Sau này đừng gọi tôi là Lưu tổng nữa, tôi và em gái cậu không kém nhau bao nhiêu tuổi, gọi tôi là Lưu Lỗi hay là Lão Lưu là được rồi!"
Tôi nhìn Hứa Nhị nói.
"Vậy sao được, thân phận chúng ta khác nhau!"
Hứa Nhị lắc đầu nói.
"Cái gì thân phận khác nhau, tôi cũng chỉ là một sinh viên mà thôi!"
Tôi cười nói.
"Vậy cũng được, tôi gọi ngài một tiếng là Lưu lão đệ!"
Hứa Nhị nói.
"Hứa đại ca, như vậy mới thân thiết!"
Tôi nói.
"Vậy thì tôi cũng không khách khí, Lưu lão đệ. Đại ca không có lời nào cám hơn đệ cho hết!"
Hứa Nhị rất cảm động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.