Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 534: Rất muốn trở thành xã hội đen (1)



"Bạn trai?"
Cô Trương sửng sốt, sau đó xoay người lại, hết sức nghiêm túc nhìn tôi nói:
"Tiểu tử, nhìn quần áo của cậu thì là người có tiền phải không? Diệp Tiêu Tiêu có đứa nhỏ, chuyện này cậu biết chứ?"
Tôi vô ý thức gật đầu, không rõ cô Trương rốt cuộc là có ý gì.
"Bởi vậy, nếu như cậu thật lòng yêu Diệp Tiêu Tiêu, muốn ở cùng với nó, thì cũng phải tiếp nhận đứa nhỏ, có thế tôi đây mới không phản đối!"
Nói xong, Cô Trương lại chuyển đổi cách nói:
"Thế nhưng nếu như cậu chỉ tính chuyện chơi đùa, thì mời cậu đi cho!"
"A?"
Tôi nghe xong cô Trương nói câu này thì có chút dở khóc dở cười, đồng thời lại không hiểu quan hệ của cô Trương này với Diệp Tiêu Tiêu là như thế nào, điều này phải do cha mẹ nàng nói mới đúng chứ?
"Lưu Lỗi, cô Trương chính là chủ nhà của em, bình thường đối với hai mẹ con em rất tốt!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi lúng túng, vội vã giải thích.
"Cô Trương, xin chào, cháu là Lưu Lỗi!"
Tôi vô cùng nhiệt tình nói:
"Cảm ơn cô mấy năm nay đã chiếu cố cho Tiêu Tiêu và Tiểu Diệp Tử!"
Cô Trương nghe xong tôi nói ngẩn người:
"Ý cậu là..."
"Cô Trương, cháu muốn đi... sau này có thời gian, cháu sẽ tới thăm cô!"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Cái gì! Cháu muốn đi? Cháu tìm được phòng mới rồi à? Cô đã nói rồi mà, sao vậy? Chê tiền thuê trọ của cô đắt phải không? Trước kia cô đã nói, không cần trả tiền cũng được mà!"
Cô Trương hỏi.
"Cô Trương, cô hiểu lẩm rồi cháu không phải ngại tiền trọ đắt, mà là... cháu muốn tới nhà của anh ấy ở..."
Diệp Tiêu Tiêu có chút xấu hổ nói.
"Cháu muốn ở chung với cậu ta?"
Cô Trương khẩn trương hỏi:
"Tiêu Tiêu, cháu cần phải nghĩ kỹ, cậu..."
"Cô Trương, trước tiên nghe cháu nói đã!"
Tôi cười khổ nói:
"Vừa rồi cháu còn chưa nói hết, kỳ thực Tiêu Tiêu là vợ cháu, Tiểu Diệp Tử là con cháu!"
"A?"
Cô Trương đương nhiên không nghĩ tới, chuyện lại thành như vậy!
"Ai nha, thật ngại quá, ha hả, tôi hiểu lầm các cháu rồi vợ chồng son đoàn viên, tôi vui vẻ còn không kịp nữa mà!"
Cô Trương lúc này mới mặt mày rạng rỡ nói. Nhưng mà tuy tươi cười, nhưng vẫn có chút thương cảm.
Diệp Tiêu Tiêu đương nhiên là hiểu, vì vậy an ủi:
"Cô Trương, chúng cháu tuy rằng chuyển đi, nhưng dù sao vẫn ở chung trong một thành phố, cô nếu như nhớ cháu và Tiểu Diệp Tử, cháu có thể tới thăm cô, hoặc là cô tới thăm chúng cháu!"
"Ha hả, nói cũng đúng, cô chỉ là một bà lão lẻ loi hiu quạnh, đến lúc đó các cháu không được không chào đón cô đâu đây nhé!"
Cô Trương đương nhiên là sợ tôi mất hứng.
"Sao có thể chứ! Chúng cháu hoan nghênh còn không kịp nữa là! Nếu như cô không tới, cháu sẽ mang Tiêu Tiêu và con tới đây thăm cô!"
Tôi cười gật đầu nói.
"Vậy thì cô an tâm rồi!"
Cô Trương hiểu ý mĩm cười.
"Ở đây không phải chỗ nói chuyện chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!"
Diệp Tiêu Tiêu nhắc nhở chúng tôi, mọi người lúc này mới phát hiện, vẫn còn đứng ở ngoài hiên.
Cô Trương giơ cái hộp cơm trong tay, nhìn tôi nói:
"Tiểu tử, tôi không biết cậu và Tiêu Tiêu trước đây có chuyện gì, thế nhưng cậu đã tìm được nó, lại còn có cả một đứa con, vậy thì tôi cũng yên tâm để Tiêu Tiêu theo cậu. Nói thật chứ, mấy năm qua, tôi coi Tiêu Tiêu và Tiểu Diệp Tử này như con gái và cháu của tôi vậy! Được rồi đây là canh mà tôi nấu cho Tiểu Diệp Tử, nó thích nhất là ăn canh cá đấy!"
Tôi nhìn cô Trương, trong lòng cảm động vô cùng, thầm nghĩ, phải tới thăm cô nhiều hơn mới được.
Phòng của Diệp Tiêu Tiêu được bài trí hết sức đon giản, chỉ có một cái giường lớn và một chiếc giường nhỏ. Cái giường lớn là loại giường xếp kiểu cũ.
Cái giường nhỏ hiển nhiên là mới mua không lâu, vì nó còn rất mới. Còn lại chỉ có một cái bàn làm việc, trên đó có một sổ sách vở, và một cái TV.
Hóa ra mấy năm nay Diệp Tiêu Tiêu đều ở trong căn phòng nhỏ này. Tuy rằng rất đơn sơ, nhưng mà lại rất ấm áp.
Cô Trương ngồi ghế, tôi và Diệp Tiêu Tiêu thì ngồi ở trên giường, nói chuyện những công việc của gia đình.
"Tiêu Tiêu, cô Trương chúc phúc cho cháu, cuối cùng cháu cũng tới được ngày hạnh phúc, cô Trương vô cùng hài lòng!"
Cô Trương nhìn chúng tôi nói.
Diệp Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng nói:
"Nếu như anh ấy không bắt cháu rời đi, thì cháu cũng không rời khỏi nơi này, cháu và con cháu ở đây đã thành thói quen rồi."
"Nói nhảm! Cô Trương là người từng trải, cô cũng biết một mình nuôi con gian khổ như thế nào! Chồng cô mất sớm, cô một mình nuôi dưỡng con nhỏ trưởng thành, nên mới thấm thía được hết nỗi khổ cực của nó!"
Cô Trương lắc đầu nói.
"Cô Trương, vậy mà con cô lại đối với cô như vậy, thực sự là không nên!"
Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, đây là lần đầu tiên nàng nghe cô Trương nói chuyện nhà hóa ra đã sớm thành quả phụ như vậy, một mình nuôi con nhỏ!
"Ha hả, thôi đi, lớn lên là tốt rồi đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có tình thương của cha, cho nên cô cũng không trách nó!"
Cô Trương lắc đầu:
"Bởi vậy, cô cũng không muốn Tiểu Diệp Tử dẫm vào vết xe đổ của nó."
"Tiêu Tiêu."
Tôi nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu Tiêu, không hiểu lời cô Trương nói.
"Lưu Lỗi, cô Trương có con trai, nhưng suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ toàn chơi bời cùng với lũ bạn, tiền nhà của cô Trương toàn dành cho hắn tiêu xài!"
Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:
"Lưu Lỗi, anh có thể giúp cô Trương được không?"
"Tiêu Tiêu, cháu đừng làm khó cậu ta, cậu ta nuôi hai mẹ con cháu còn khó khăn, đừng... làm cho cậu ta thêm phiền!"
Cô Trương sợ tạo thành gánh nặng kinh tế cho tôi, nên vội vã cự tuyệt nói.
"Cô Trương, cô nói gì vậy!"
Tôi khoát tay áo:
"Lúc nãy cô cũng nói coi Tiểu Diệp Tử như cháu ruột của mình, vậy thì cũng như bà của Tiểu Diệp Tử rồi! Đồng thời cô cũng là trường bối của cháu và Tiêu Tiêu, phụng dưỡng cô là việc đương nhiên rồi!"
Nói xong, tôi lấy 5000 đồng từ trong ví, đưa cho Cô Trương nói:
"Cô Trương, nếu như cô nhận tình nghĩa của chúng cháu, thì hãy cầm số tiền này đi, sau này chúng cháu sẽ tới thăm cô thường xuyên!"
"Chuyện này..."
Cô Trương còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng Diệp Tiêu Tiêu đã giành trước nói:
"Cô Trương, cô cứ cầm đi, chẳng nhẽ cô không nghĩ là còn phải mua đồ cho Tiểu Diệp Tử nhiều lần nữa cơ mà!"
Cô Trương nghe Diệp Tiêu Tiêu nói xong, lúc này mới nhận tiền, cầm ở trong tay, nói:
"Vậy được rồi, cô dùng nó để mua đồ cho Tiểu Diệp Tử, lần sau không được dùng lý do nay nữa!"
"Cô Trương, cô nói câu này, thì đã đem chúng cháu thành người ngoài rồi sau này mỗi tháng chúng cháu sẽ phụng dưỡng cô một ít tiền!"
Tôi cười nói:
"Nêu cô không đồng ý, sau này cháu không mang Tiểu Diệp Tử tới nữa!"
Cô Trương lúc này mới gật đầu, đang muốn mở miệng, thì ngoài cửa đang vang lên những tiếng đập cửa rầm rầm.
"Ai vậy?"
Tôi đứng dậy đi tới cửa.
"Mở cửa, Mở cửa, mẹ tôi ở trong này đúng không?"
Thanh âm của một người con trai vang lên.
Trong lòng tôi buồn bực, chẳng nhẽ là con của cô Trương?
"Đừng mở cửa..."
Cô Trương nghe thấy thanh âm đó, thì vội và nói, thế nhưng tôi đã mở cửa mất rồi.
Cánh cửa lập tức bị đẩy ra có 3 tên tiểu tử xông vào, khi nhìn thấy cô Trương, thì lập tức đi tới:
"Lão bất tử, quả nhiên là ở chỗ này!"
"Đại Nam, tại sao con biết mẹ ở đây?"
Cô Trương có chút kinh hoàng, giữ chặt tiền trong tay, sợ bị con mình cướp đi.
"Tôi? Hắc hắc, tôi không có tiền, trở lại tìm bà già lấy tiền, trong khi đó bà không ở nhà, tôi đoán bà ở chỗ này, hắc hắc. Tiền thuê nhà 6 tháng cuối năm cũng nên thu rồi chứ?"
Đại Nam liếc mắt nhìn vào số tiền cô Trương đang cầm trong tay, con mắt dựng đứng lên, nói:
"Con mẹ nó, lại có nhiều tiền như vậy!"
Nói xong, đoạt lấy tiền trong tay cô Trương, sờ sờ, nói:
"Cũng phải tới vài ngàn đấy!"
"Con trả tiền lại cho mẹ!"
Cô Trương vừa sợ vừa giận, đứa con trai này quả thực là quá láo rồi, dám cướp tiền trong tay mình!
"Trả lại cho bà? Đưa cho bà thì tôi sống bằng cái rắm gì?"
Đại Nam không thèm nhìn cô Trương, xoay người nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói:
"Em gái, cám ơn em! Mong là sau này em cứ ở đây mãi! Ha ha ha ha Ha ha!"
Đại Nam tưởng đây là tiền thuê nhà của Diệp Tiêu Tiêu.
Tôi thấy Đại Nam như vậy, thì tức giận tới mức run cả người, cô Trương tốt bụng như vậy, sao lại có một đứa con tim sói phổi chó thế này!
"Trả lại tiền đi!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Hắc? Mày là ai?"
Đại Nam từ khi vào nhà, lúc này mới chú ý tới tôi.
"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày đang cầm tiền của cô Trương!"
Sắc mặt tôi không thay đổi nói.
"Ha ha! Mày cũng nói tiền này là của bà già bất tử này! Tao cầm tiền của bà ta thì có quan hệ gì với mày? Thấy mày ăn mặc bóng loáng, hình như cũng là người có tiền đúng không? Vậy thì tính gì số tiền nhỏ này? Nếu như mày không cam lòng... thì lại cho bà ta một ít tiền nữa!"
Đại Nam cười lớn nói:
"Tao nói cho mày biết, lão tử là xã hội đen, nếu mày không phục, thì tao giết mày!"
"Nam ca, anh nói chuyện với hắn làm cái gì, trước tiên chia tiền đã!"
Hai tên côn đồ đi theo Đại Nam lớn tiếng kêu lên.
"Đúng vậy, nói vói hắn thì được cái rắm gì!"
Người còn lại cũng nói như vậy.
"Được rồi! Cho chúng mày!"
Nói xong, Đại Nam rút ra 200 đồng, cho mỗi tên thủ hạ 100.
"A? Nam ca? Anh như vậy thì quá hẹp hòi rồi? Sao cho tụi em có 100 đồng?"
Thủ hạ của Nam ca lập tức phản ứng.
"Nam ca, huynh đệ bán mạng cho anh, anh cũng đừng hẹp hòi như vậy chứ? Nếu như có chừng 500 đồng, huynh đệ chúng tôi mỗi người 100, thì chúng tôi không có lời nào để nói, thế nhưng chỗ này... ít nhất... cũng có bốn hay năm ngàn, cho chúng tôi có một trăm, như vậy thì quá hẹp hòi rồi?"
Tên thủ hạ còn lại cũng phản ứng.
"Mẹ nó, có cầm hay không, không thì trả lại cho tao! Mày là lão đại hay tao là lão đại?"
Đại Nam mắng.
Tôi có chút buồn cười châm chọc nói:
"Vậy mà mày cũng là xã hội đen sao? Mày có biết cái gì mới là xã hội đen hay không? Bất trung bất hiếu, không nói chuyện nghĩa khí, vậy mà mày còn sống tới tận bây giờ đúng là làm cho tao cảm thấy kinh ngạc!"
"Mày..."
Đại Nam đang muốn nói, nhưng tôi không cho hắn cơ hội mà lại tiếp tục nói:
"Đầu tiên là phải coi trọng đạo hiếu, vạn sự lấy hiếu làm đầu, vậy mà mày lại bất hiếu với mẹ của mình như vậy. Thứ hai là có phúc cùng hưởng, các huynh đệ bán mạng cho mày, vậy mà mày lại tính toán chi ly với họ như vậy! Đây là bất nghĩa!"
"Mày nói cái gì, giết hắn cho tao!"
Đại Nam chỉ vào người của tôi, hổn hển ra lệnh với thủ hạ nói nhưng hai tên thủ hạ không nhúc nhích chút nào.
"Phản rồi!"
Đại Nam cả giận nói:
"Lão Tử tự mình giết tên tiểu tử này!"
"Mày thấy chưa, đây chính là kết quả của việc bất hiếu bất nghĩa!"
Tôi cười lạnh nói.
"Lão tử là xã hội đen, mày chỉ là một thương nhân, vậy mà dám chọc vào xã hội đen, mày chết đi!"
Đại Nam điên cuồng hét lên vọt lên.
Loại côn đồ cậy mạnh này tôi còn chưa để vào trong mắt, nhưng Diệp Tiêu Tiêu thì lại lo lắng vô cùng, kinh hoảng hét lên:
"Lưu Lỗi, cẩn thận!"
"Đại Nam, mau dừng tay!"
Cô Trương lại càng hoảng sợ!
Tuy rằng nàng biết con trai mình chưa chắc đã nghe lời, nhưng trước mặt khách nhân, không thể không nói được.
Tôi cười hắc hắc, túm lấy cổ áo của tên Đại Nam này giơ lên! Hắn đương nhiên không nghĩ tới tôi lại như vậy, một chân đạp thẳng vào hạ thể của tôi.
Tôi không nghĩ tới tên Đại Nam này lại âm hiểm như vậy, nếu như đổi lại là người khác, sợ rằng đã đoạn tử tuyệt tôn! Tôi phẫn nộ ném mạnh hắn vào tường, tên này rơi xuống, nằm im không nhúc nhích.
Vậy là tôi còn nể mặt cô Trương, nếu không cái loại này tôi đã đập chết từ lâu rồi.
Cô Trương và Diệp Tiêu Tiêu đều kinh ngạc nhìn tôi! Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới tôi hào hoa phong nhã, lại có thực lực mạnh như vậy!
Mà Cô Trương thấy con mình ngã xuống đất, cũng không có biểu hiện gì dị thường, chỉ là lắc đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghĩ đến đứa con hư hỏng này, trong lòng không có chút thương cảm nào.
Tôi lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nói địa chỉ vào trong đó, sau đó cúp máy.
Tôi nhìn thoáng qua Đại Nam nằm trên mặt đất thở hổn hển cười lạnh nói:
"Mày không phải là tự xưng là xã hội đen đúng không ? Mày rất muốn trở thành xã hội đen đúng không? Vậy thì tao thanh toàn cho mày!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.