Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 17: 17: Chỉ Dạy Cho Nhóc Con




Lưu Trưng cầm sách bài tập của Tần Hải Tuấn nghiêm túc nhìn mấy lần mới nói với cậu: "Lên lớp chăm chỉ một chút, ngày mai anh sẽ tiếp tục kiểm tra." Anh dùng hành động thực tế nói cho Tần Hải Tuấn, bản thân đang quan tâm cậu.
Từ nhỏ không ai để ý tới Tần Hải Tuấn, làm sao có thể lơ là thứ tình cảm này, cậu từ từ thu dọn sách vở, ngơ ngác mà đáp lại một tiếng ừm.
"Làm xong thì em cứ chơi, anh quay về vẽ một lúc." Lưu Trưng nói, ngồi trước giá tranh trước mặt, cầm bút chuyên tâm vẽ tranh.
Chỉ chốc lát sau, Tần Hải Tuấn xách ghế tựa tới đây, ngồi ở bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh vẽ tranh.
"Anh đang vẽ ai vậy?" Mí mắt nhảy dựng, thế nhưng nhìn thấy Lưu Trưng đang vẽ nửa th@n dưới của một người.
Cái mền khinh bạc che mất đi từ xương hông trở lên, lộ ra một đôi chân dài, tư thế rất trêu người.
"Em xem thử giống ai?" Lưu Trưng nói, híp mắt tiếp tục vẽ.
Tần Hải Tuấn nghiêm túc quan sát vài phút, cảm nhận được một chút mặt mũi, cậu nhìn Lưu Trưng ánh mắt mang theo chần chờ: "Là...!tôi hả?"
"Ừm." Lưu Trưng trả lời, sờ sờ tai Tần Hải Tuấn, hơi nóng.
"Tại sao lại vẽ thứ này?" Mặc dù không có sắc xuân, nhưng dưới bút pháp của Lưu Trưng vẽ ra, lại bất ngờ lộ ra một cỗ hương vị tình d*c.
"Khó coi lắm hả? Trông đẹp mà." Đôi mắt Lưu Trưng mang vẻ thưởng thức, gương mặt tươi sáng, tựa hồ rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Thể hiện như thế cũng đủ rồi, Tần Hải Tuấn nghĩ thầm, chính chủ ở chỗ này mà anh lại muốn đi xem tranh vẽ.
"Anh còn định vẽ bao lâu nữa?"
"Hả?" Cuối cùng Lưu Trưng cũng chịu chia một chút tinh lực cho cậu: "Làm sao vậy, Tiểu Tuấn cô đơn à?"
Tần Hải Tuấn bỏ qua ánh mắt bên cạnh, vẫn nâng cằm như trước nhưng không được bao lâu đã bị người đó xoa cằm xoay lại.
"Tiểu Tuấn."
"Hả?" Cậu hơi khẩn trương.
"Ở bên anh có vui không?" Ngón tay Lưu Trưng vuốt v e nhẹ nhàng trên cằm cậu.
"..." Tần Hải Tuấn, giật nhẹ khóe miệng, cười nhạo đẩy tay Lưu Trưng ra, nhưng mà...
Lưu Trưng ngậm mất đôi môi d*c vọng muốn chạy trốn của cậu, cực kỳ s@c tình m*t một chút làm hai chân Tần Hải Tuấn run lên, gần như sắp té từ trên ghế xuống.
Cậu nhanh chóng ổn định cơ thể, trốn tránh khỏi người Lưu Trưng.
"Ha ha..."

Nhào lên giường lấy mền đắp kín người, Tần Hải Tuấn vẫn còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lưu Trưng vang vọng đến trái tim.
"Em ngủ trước đi." Lưu Trưng nhìn giấy vẽ, ánh mắt lúc sáng lúc tối có chút thất vọng.
Khí trời tháng năm, từ bốn đến năm giờ trời đã bắt đầu sáng.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào từ bệ cửa sổ, khiến căn phòng nhỏ trở nên sáng lên.
Tần Hải Tuấn sờ về phía bên cạnh, chạm thấy lồ ng ngực bóng loáng rắn chắc, là Lưu Trưng.
Cậu bò lên tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.
Lưu Trưng nắm bên cạnh cũng là trơn bóng, mới nhớ đến bọn họ ở dưới mền không không mặc gì cả.
Tối hôm qua nghịch ngợm tất nhiên là cởi hết quần áo, thi nhau cắn dâu tây.
Ấu trĩ chết đi được, Lưu Trưng che mắt nghĩ thầm, có phải là ở chung với Tần Hải Tuấn nên bị bệnh não tàn của cậu lây sang rồi hay không.

Bề ngoài như vậy cũng được may là không làm đến bước cuối cùng.
Tần Hải Tuấn hiện giờ cần làm chuyện gì cũng không biết, không nhận thức được gay cũng có phương thức l@m tình, Lưu Trưng cảm thán.
Anh không biết là Tần Hải Tuấn lén dùng điện thoại sang các website nước ngoài, tải về vài bộ gv chuẩn bị xem.
Sau khi nhìn thấy tranh ảnh đại diện website này, những bộ phận đó trực tiếp hiện ra, thứ Tần Hải Tuấn cảm nhận được chính là phản cảm, không muốn xem nữa.
Thế nhưng cậu muốn biết, mình và Lưu Trưng như bây giờ gọi là gì, tại sao Lưu Trưng không muốn làm.
"Dụng cụ giao đến rồi, anh thử nấu cơm cái đã."
Lưu Trưng đặt mua dụng cụ tơi ngày hôm nay đã giao, chiều nay về nhà thử tự mình nấu cơm.
"Ồ." Tần Hải Tuấn không có chuyện gì làm, một người ở trong phòng ngồi chờ, lấy điện thoại ra xem phim người lớn.
Cậu xem tới mức xuất thần, không biết Lưu Trưng đang đứng đằng sau mình.
"Xem bằng điện thoại có gì mà xem, anh lấy loptop cho em xem." Lưu Trưng suy nghĩ vài lần nói, đi lấy loptop đưa cho Tần Hải Tuấn.
"..." Tần Hải Tuấn giật mình, trái tim run rẩy mấy lần, thế nào cũng bị Lưu Trưng hù chết.

Sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, chọc Lưu Trưng vui vẻ cười nói: "Em sợ cái gì, cái này cũng đâu phải chuyện gì xấu." Anh vỗ lên chỗ mép giường, ý gọi Tần Hải Tuấn lại đây: "Tại đây nhìn, em tự lựa đi."
Tần Hải Tuấn vỗ ngực một cái, sắc mặt khó coi đi tới, dùng khóe mắt nhìn một chút lên màn hình, lập tức bị hù chết.
"Tôi không xem cái này." Lưu Trưng đưa cậu nhìn, không ngờ lại là phụ nữ.
"Theo em vậy." Lưu Trưng thở dài, tìm cho cậu phim về nam x nam, để cậu xem: "Em tự xem đi, anh đi nấu cơm."
"Ừm..." Tần Hải Tuấn ôm loptop lại gần, chờ Lưu Trưng ra ngoài mới nghiêm túc xem.
Hóa ra phim người lớn về nam với nam là như vậy, trực tiếp tua thẳng vào vấn đề, hình ảnh đánh thẳng vào thị giác Tần Hải Tuấn.
"Fu...!ck...!f*ck!"
Hình ảnh miêu tả thêm cả âm thanh, khiến gương mặt Tần Hải Tuấn đỏ ửng.

Cậu chớp chớp đôi mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình xem phim.
Đồng thời nghi hoặc, bị người khác làm sướng hơn so với nằm trên à, kêu tới nỗi muốn banh nóc nhà.
Lúc Lưu Trưng đi vào, nhìn thấy thiếu niên hết sức chuyên chú xem phim người lớn, biểu cảm vừa kỳ quái lại nghiêm túc.

Nếu như quên đi hai má ửng đỏ cùng với túp lều dựng thẳng, Lưu Trưng còn tưởng Tần Hải Tuấn đang xem luận văn học thuật.
Cái này cũng không phải không có khả năng dù sao Tần Hải Tuấn cũng học rất dốt.
"..." Tần Hải Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Trưng lập tức đóng video.
"Sợ cái gì." Lưu Trưng đi tới, giúp cậu mở ra xem tiếp, còn mình thì ngồi sau thiếu niên ôm eo cậu.
"..." Thân thể Tần Hải Tuấn cứng ngắc trong chốc lát, sau đó từ từ thả lỏng, dựa vào lồ ng ngực Lưu Trưng.
Hơi thở ấm áp phà sau tai, mang đến cho cậu một cảm giác càng trực quan hơn so với bộ phim ban nãy, tràn ngập mê hoặc.
Lưu Trưng cúi thấp đầu, đôi môi chậm rãi hôn lên hai má hoặc lên cổ thiếu niên, hai tay di chuyển tới chỗ cần đến từ từ hoạt động.
Tần Hải Tuấn há miệng hô hấp, thở mạnh, đôi mắt nhìn màn hình, cơ thể cảm thụ cảm giác được Lưu Trưng an ủi, thoải mái sa vào.
Cả người cậu, bao gồm cả tinh thần, toàn bộ rơi vào cái ôm của Lưu Trưng, giãy dụa không thoát được.

Rất thoải mái, cực kỳ thích cảm giác này.
Trái tim yếu mềm, tâm tình hưng phấn đến nỗi trong miệng Tần Hải Tuấn thốt ra tên Lưu Trưng.
"Lưu Trưng, Lưu Trưng..." Nhăn mặt, không kìm lòng được gọi theo giống người đàn ông trong phim, f*ck!
"Ngoan." Rút bàn tay ra ngoài, Lưu Trưng hôn nhẹ gò má cậu, đi rửa tay.
Tần Hải Tuấn mềm nhũn ngã lên giường thở mạnh từng hơi từng hơi, ánh mắt dại ra tan rã, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Dư âm trên cậu vẫn chưa tan nhẩm thầm vài tiếng Lưu Trưng, phảng phất như vậy có thể kéo dài hơn...!Sau đó ôm lấy mền, nghiêng người kẹp chặt giữa hai ch@n, cuối cùng là một trận vui sướng kéo tới, kéo mất ý thức của cậu.
"Ăn cơm."
Lưu Trưng cầm mâm đi vào, hai chén cơm lớn, hai đ ĩa đồ ăn, ngửi thấy một hương thơm bay trên chóp mũi, Tần Hải Tuấn từ từ bò dậy đi vào phòng tắm rửa tay.
Trở về nhận chén cơm từ Lưu Trưng, ăn một miếng cơm trắng như tuyết, Tần Hải Tuấn đột nhiên mặt đỏ.

Tất cả đồ ăn đều do Lưu Trưng nấu, mà tay Lưu Trưng mới vừa rồi còn ở trong quần mình, dính cái đó.
"Đang nghĩ gì thế?" Lưu Trưng ăn vài miếng đồ ăn tự mình làm, cảm giác ăn cũng ổn.
"Không gì hết." Suy nghĩ của Tần Hải Tuấn không đặt trên đồ ăn, cúi đầu cố gắng ăn, qua lúc sau mới hậu tri hậu giác nói: "Anh nấu cơm ăn cũng không tệ lắm."
Lưu Trưng không trả lời, chỉ biểu cảm khoe khoang mà thôi.
"..." Tần Hải Tuấn muốn hỏi có cần tôi rửa chén phụ hay không, nhưng chưa kịp nói lại nhớ tới lời Vệ Thanh Phong lúc trước, cậu ngậm miệng trở lại.
Không nên nói hay là nói đây.
"Cười trộm cái gì mà lấm la lấm lét vậy."
"Không có."
Thời gian lẳng lặng, năm tháng đến sáu tháng, thành tích của Tần Hải Tuấn từ trung bình đã lên tới khá, chỉ còn cách giỏi một chút.
Vệ Thanh Phong và Hướng Ninh đều biết bởi vì Tần Hải Tuấn đang yêu.
Cậu ấy học tập trên lớp đột nhiên nghiêm túc hơn, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Buổi tối cũng không đi chơi mà tìm cậu hỏi về bài tập.
Buổi trưa thì cái người Lưu Trưng kia sẽ tới đây ăn cơm trưa chung với bọn họ, sau đó dẫn Tần Hải Tuấn đi.
Buổi chiều đúng giờ sẽ chở Tần Hải Tuấn quay lại đây.
"Anh ta kiên trì hơn một tháng rồi, tao thật sự không hiểu nổi." Nếu như chỉ vì tiền của Tần Hải Tuấn, hà tất gì phải khổ cực cẩn thận như vậy.

"Tao phục anh ta rồi, Thanh Phong, tao cảm thấy Lưu Trưng thật sự yêu Tần Tuấn." Nếu là vì tiền thì không làm được tới cỡ này đâu.
Hướng Ninh thường xuyên tán gái, nên bản thân cậu rất rõ tán tỉnh sẽ không liều mạng như vậy.
Vệ Thanh Phong nói: "Đã làm đến mức đó, tao cũng hy vọng là vậy."
Thi xong kì thi tháng sáu, học kỳ này chỉ còn lại một cuộc thi cuối kỳ.
Tần Hải Tuấn cầm bài thi 90 điểm vỗ vào trước ngực Lưu Trưng: "Li3m cho tôi đi." Lúc trước bọn họ đã giao kèo chỉ cần Tần Hải Tuấn thi được 90 điểm Lưu Trưng sẽ quỳ xuống li3m cho cậu.
"Cái gì cái gì, 90 điểm thì có gì ghê gớm." Lưu Trưng trả lại cho cậu, cười nhạo: "Chờ cưng thi được 100 điểm trở lên hẳn tìm anh."
"Đồ lừa đảo!" Tần Hải Tuấn phẫn nộ nói, cậu biết ngay Lưu Trưng đang chơi xấu.
"Ai là đồ lừa đảo, tụi mình giao kèo là cuộc thi cuối kỳ, điểm trung bình từ 90 điểm trở lên, em lấy điểm bài kiểm tra này ra lừa gạt anh, em mới đúng đồ lừa đảo." Lưu Trưng nắm cằm cậu, bảo cậu đi học bài.
"Tôi không học nữa, anh gạt tôi." Tần Hải Tuấn nhào lên trên giường chơi loptop.
"Em kiềm chế một chút, đừng có ngày nào cũng xem cái đó, tổn thương thân thể." Lưu Trưng khuyên nhủ nói.
"...!Tôi chỉ chơi game thôi, Lưu Trưng." Mặt Tần Hải Tuấn tối sầm lại, cậu không có ngày nào cũng xem.
"Sắp thi cuối kỳ, nỗ lực học tập, ngoan." Lưu Trưng cười cười, dụ cậu đi học bài.
"..." Tần Hải Tuấn nghẹn đến mức cả mặt buồn bực, bật hơi nói: "Ngày nào cũng học bài, tôi thấy rất phiền."
Lưu Trưng suy nghĩ, ngày mai là cuối tuần rồi, anh nói: "Vậy ngày mai tụi mình đi chơi, anh dẫn em đi vẽ vật thực."
"Đi đâu?" Tần Hải Tuấn chăm chú tinh thần, vểnh tai lên nghe.
"Đi ra vùng ngoại ô cắm trại, ngủ lều bạt, có hứng thú không?" Lưu Trưng nói.
"Cũng được." Tần Hải Tuấn suy nghĩ một chút, hình ảnh đi lúc cắm trại có cảm giác rất mãnh liệt, muốn đi.
"Ừ, nhưng mà đi cùng với sinh viên học viện Mĩ Thuật, không phải chỉ có hai đứa mình đâu em không có ý kiến chứ." Lưu Trưng giải thích sớm.
"Tàm tàm." Tần Hải Tuấn bĩu môi, sau đó lập tức đứng lên chuẩn bị: "Anh chuẩn bị gì chưa? Chưa có thì chúng ta lập tức đi mua."
Lưu Trưng chậm rãi nói: "Trước tiên em đi làm bài tập cái đã, làm xong rồi tụi mình đi mua."
Tần Hải Tuấn lập tức xì một tiếng, hận không thể đá Lưu Trưng một đá, ngã lại lên giường nói: "Anh phiền phức quá Lưu Trưng, tôi bị anh phiền chết đi được."
Ngày qua ngày nhắc cậu chăm chỉ học hành.
Ngày nào Lưu Trưng cũng nghe thấy Tần Hải Tuấn oán giận, trong lòng cười lạnh, em đi tích phúc đi, về sau sẽ chẳng ai quản em nữa.
Chờ Tần Hải Tuấn hết say mê Tưởng Hinh, thi lên đại học, sinh hoạt chính thức bước vào quỹ đạo, Lưu Trưng sẽ buông tay để cậu tự mình bay lượn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.