“Mẹ nói gì vậy.
Cái nồi to như vậy con không dám đội đâu.”
Triệu Bối Hi nhìn bà mỉm cười.
Cô càng nói, càng mở lời là bà lại càng tức giận.
Rốt cuộc nó đã học ở đâu và tại sao lại thay đổi lớn như vậy?
Thật không thể tin nổi một đứa ngu ngốc nghe lời đột nhiên lại chống đối bà.
Nó như biết trước được mà tránh hết lần này đến lần khác kế hoạch từ bà.
Mọi thứ bị sai ở đâu sao?
“Mày rốt cuộc là ai hả? Nói đi, mày đã giở thủ đoạn bỉ ổi gì hãm hại con tao?”
Bỏ qua suy nghĩ rối bời trong đầu.
Bà đứng thẳng người, lớn tiếng mà quát vào mặt cô.
Nếu là trước đây, thấy dáng vẻ uy nghi giận dữ này thì cô nhất định sẽ thụt lùi.
Sợ sệt mà co mình vào, để mặc mọi thứ cho bà ta quyết định.
Nhưng rồi đấy cũng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô.
Chỉ vì muốn êm ấm gia đình mà cô mặc kệ sự đời, để họ lên kế hoạch và thiết kế một cuộc đời cho mình.
“Con là Triệu Bối Hi.
Con của ông Triệu Vân Kiêu và bà Huỳnh Dĩnh Ca.
Có anh người yêu tên Tần Mộ Hàn làm chứng.”
“Đường phu nhân, bà cũng đừng có nên quá phận.
Tôi chả giở một thủ đoạn bỉ ổi nào cả.
Tất cả là bà tự làm tự chịu.”
Bỉ ổi sao? Cô nghĩ mình cũng có bỉ ổi đấy.
Nhưng đấy không là gì so với mẹ con họ làm với cô.
Nếu họ không giở kế hoạch thì làm sao cô có đất mà lợi dụng?
Thay vì đứng đây trách cô thì họ nên trách chính bản thân mình.
“Huỳnh Dĩnh Ca.
Mẹ mày? Rồi mày cũng nhanh chóng xuống mồ cùng mẹ mày thôi.
Mẹ con chúng mày đều đáng chết.”
“Không phải là tao tự làm tự chịu mà do mẹ con mày cản đường tao.
Người nên hứng chịu mọi đau khổ nên là mẹ con mày.”
Nghe thấy tên tình địch cũ, bao nhiêu thù ghét và độc ác của bà ta đều phơi bày.
Huỳnh Dĩnh Ca ba từ này chính là điểm huyệt, là giới hạn của bà.
Nó làm bà nhớ tới thời gian nhục nhã và hèn mọn của mình.
Đi đâu cũng chỉ dám cúi đầu, luôn phải dưới vế của ả ta.
Từ lúc quen ông Triệu cho tới khi Băng Na được 8 tuổi, bà luôn phải mang cái danh tình nhân.
Kẻ chen chân và phá hoại gia đình người khác.
“Mẹ của tôi?”
“Phải! Con ả đấy bị chính tay tao giết đấy.
Sao nào? Đau lòng không?”
Kiếp trước từng nghe Băng Na nói, dù đã biết trước nhưng bây giờ, ngay thời điểm hiện tại chính tai nghe kẻ giết mẹ mình thừa nhận.
Nào làm cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Cô không thể để mình làm hỏng mọi thứ được.
Cô đã trả được một phần thù của mình.
Nhưng còn mẹ của cô, bà đang chờ cô lấy lại công bằng.
Bấu vào tay mình thật đau để bình tĩnh lại.
Cô một tay vờ như sốc nặng trước lời bà nói, cô ngã sõng xuống nền nhà, nước mắt trào trực chảy ra.
Nhìn bộ dạng yếu đuối mà thương tâm vô cùng.
“Không! Không thể nào.
Mẹ của tôi làm sao bà sát hại được?”
Nhìn cô như vậy bà ta cười ha hả hài lòng.
Phải rồi! Mẹ con ả phải nên có bộ dạng này, bộ dạng yếu đuối mặc bà ta chà đạp.
Vì tâm trạng đột nhiên trở nên tốt.
Bà cũng không ngại mà thêm một cú sốc cho cô.
Khinh bỉ nhìn cô như một kẻ thấp hèn, bà không nhanh không chậm từ tốn đáp.
“Tại sao không? Là tao thuê người bắt cóc rồi đánh nó đến nhập viện.
Đến lúc nó khổ sở sống không được mà chết không xong thì tao đã đến và giúp nó.
Chính tay tao đã rút ống thở, tiễn nó đi một đoạn.”
“Không! Mẹ, mẹ của tôi mà…”
Vừa lòng khi thấy cô điên cuồng trong đầu khổ.
Bà ta muốn tiếp tục chế giễu thì đột nhiên có kẻ chạy tới.
“Phu nhân! Không xong rồi, Triệu nhị tiểu thư có chuyện rồi.”
“Cái gì cơ?”
Nghe có người nói đến con mình, bà ta dẹp hết một chuyện qua một bên.
Không thèm để ý đến bất kì ai nữa mà chạy thẳng về phía phòng của Băng Na.
Tan rã, bà ta một đường cô một đường rời đi khi có người giúp việc nghe tiếng động và tiếng la thất thanh trong phòng của Băng Na.
Đợi tất cả đi hết rồi cô mới đi tới bên một chậu hoa, cầm điện thoại giấu kín ở đấy lên tắt đi và bỏ cẩn thận vào túi áo.
Trở lại phòng của mình cô uể oải ngã nhào xuống giường.
Nằm rệu rã trên giường cô nhớ lại sự việc ngày hôm xảy ra sự kiện.
Thật sự phải cảm thấy may mắn và nhờ giúp đỡ từ nhiều người cô mới có thể thành công thay mận đổi đào.
Tất cả là do họ tự làm tự chịu.
Nếu không phải họ làm cái bẫy để cô lợi dụng thì mọi chuyện đã không như thế.
Không thể trách cô độc ác, cô chỉ muốn trả thù.
Cho cô và cho những người từng sống không bằng chết dưới tay họ.
…
Quay lại với căn phòng của Băng Na.
Cô ta bị điên loạn đến mất kiểm soát.
Chưa dừng lại ở đấy mà còn có ý định tự sát nhưng không thành.
Hên rằng đã được đưa vào bệnh viện kịp thời.
Đây chính là lần thứ hai cô ta vào viện sau đêm hôm ấy.
Một lần ngay sau khi quan hệ cùng ba người đàn ông lạ mặt.
Tiếp theo đấy là lần tự sát không thành này.
Sau khi trải qua một cuộc cấp cứu dài, cuối cùng tình hình sức khỏe của cô ta cũng ổn định và được chuyển vào phòng theo dõi đặc biệt.
“Tình hình của bệnh nhân đã ổn, người nhà không cần quá lo lắng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Ông Triệu đứng lên tiễn vị bác sĩ, miệng không quên liên tục nói lời cảm tạ.
Bà Đường ngồi bên giường lệ rơi đầy mặt, đau lòng khi thấy con mình dại dột như vậy.
Hồ sơ bệnh án mắc chứng rối loạn tâm thần của Băng Na.
Cuộc đời của con bé mai sau sẽ ra sao đây.
Tất cả là tại nó.
Tất cả là tại con khốn Bối Hi đấy..