Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 12: Kết tóc oản tình



"Ngươi là ai?"
Không đợi Việt Thanh Phong mở miệng, nam tử thanh nhã đối diện đã mở lời trước.
Việt Thanh Phong chậm rãi tiến lên, cách hắn khoảng hai trượng liền quỳ xuống: "Thần Hàn Lâm viện Khổng Mục của Tàng Thư Các – Việt Thanh Phong tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Việt Thanh Phong a!" Nam tử đối diện thoáng nhíu mi, sau đó tiến lên tự mình nâng Việt Thanh Phong dậy, đạm nhiên cười nói: "Bổn vương là một đêm mất ngủ cho nên mới tới nơi này giết thời gian, chỉ không biết Việt Khổng Mục vì sao đột nhiên đi rồi lại quay lại đây. Là đánh rơi thứ gì hay quên mang theo? Hay giống như bổn vương, cảm thấy đêm ở chốn hoàng cung này dài đến mức khiến người ta khó có thể chịu được?"
Thấy hắn quả nhiên biết mình, ý niệm trong đầu Việt Thanh Phong giờ phút này lại càng phát ra mãnh liệt. Một thân bản sự của người này vô tình lộ ra khi mình và Chu Xảo Hân trò chuyện, sự tình vốn đã quên thật lâu nay đột nhiên nhớ ra, há chẳng phải thiên ý sao? Có sự giúp đỡ của hắn, nàng căn bản không cần dây dưa với Chung Khiêm Đức, tự nhuộm bùn chính mình.
Đứng dậy ngẩng đầu nhìn Bình vương Chu Cao Phong ở trước mặt, Việt Thanh Phong không giấu diếm gì, thấp giọng nói: "Vương gia có thể giúp Thanh Phong được không?"
Chu Cao Phong lộ vẻ nghi hoặc, Việt Thanh Phong quỳ trước mặt hắn lại lo lắng nói tiếp: "Việt Thanh Phong thật sự không biết nên làm sao bây giờ, ta trăm phương ngàn kế để vào hoàng cung Đại Chu này, vốn nghĩ vào đây rồi có thể vứt bỏ hết thảy để cùng người mình thích ở một nơi, sớm chiều gặp gỡ. Nhưng thẳng đến hiện tại Việt Thanh Phong mới phát hiện nguyên lai mình không xứng đáng!"
"Ngươi —" Chu Cao Phong tiến lại đỡ Việt Thanh Phong.
Gắt gao bắt lấy tay hắn, Việt Thanh Phong kiên quyết nói: "Điện hạ tới nơi đây khẳng định không phải ngẫu nhiên, cũng khẳng định ngài biết Việt Thanh Phong. Cầu điện hạ trợ giúp ta, ta mặc dù không muốn ở Việt phủ nhưng cũng không muốn Việt phủ vì Việt Thanh Phong mà phải hứng chịu những lời đồn đại. Mặc dù ta rất vui khi được Công Chúa ưu ái thâm hậu, nhưng cũng không muốn nhìn Công Chúa vì ta mà bị thế nhân coi thường. Việt Thanh Phong vô năng không giúp được Công Chúa, luôn làm liên luỵ Công Chúa đã là chuyện không nên, lại có thể nào đã biết rõ hết thảy nguyên nhân mà còn thờ ơ. Điện hạ —"
"Ngươi muốn thế nào?" Khẽ thở dài, Chu Cao Phong cau mày thấp giọng: "Nàng là hoàng muội của ta, ta đương nhiên không muốn nàng và nữ tử khác có quan hệ gì khiến tổn hại thân phận. Nhưng nay nàng đã vì ngươi làm đến thế, ngươi lại sao có thể đến lúc này còn thay đổi chủ ý. Hơn nữa nếu ngươi cảm thấy ta xuất đầu liền có thể khiến nàng buông tay, vậy ngươi sai mười phần rồi. Từ nhỏ đến lớn muội muội này của ta khiến ta bội phục cùng đau đầu nhất chính là sự quật cường và kiên nhẫn của nàng. Nếu nàng không muốn tự mình buông tay thì dù ngươi muốn đi cũng quả thật là chuyện si tâm vọng tưởng."
Thấy hắn nói nhiều như vậy, rõ ràng đã động tâm, Việt Thanh Phong càng cao giọng nói: "Điện hạ, ngài giúp ta được không? Việt Thanh Phong thực sự không có cách nào khác. Nay bởi vì ta mà Công Chúa nảy ra tâm tư như vậy, hiện Hoàng Thượng tức giận còn chưa nhớ tới Thanh Phong, nếu một ngày nhớ ra, vậy Việt Thanh Phong hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ta chết, vạn nhất nàng làm gì —"
Việt Thanh Phong nhìn vẻ mặt rối rắm giãy dụa của Chu Cao Phong ở đối diện, biết nam tử trước mặt này kỳ thật đã mềm lòng, Việt Thanh Phong lại vội vàng nhấn mạnh hậu quả của sự tồn tại của mình.
Đêm đó Việt Thanh Phong nói đến miệng lưỡi phát khô, đợi đến lúc sắc trời gần sáng thì Chu Cao Phong mới đáp ứng nàng.
***
Năm Kiến Nguyên thứ năm, ngày hai mươi ba tháng ba nông lịch.
Ngày ấy toàn bộ Đại Chu cung đột nhiên bị một tầng sương mù bao phủ. Đúng giờ Tỵ, một thân ảnh xuất hiện trong rừng.
Nàng kỳ thật không thích hồng sắc, nhưng một ngày như ngày hôm nay nàng lại đột nhiên muốn mặc một thân hồng sắc. Bước về phía trước, đứng bên dòng suối nhỏ, nhìn phản chiếu trên mặt nước chính mình một thân hoa trang nhưng sắc mặt tái nhợt. Cứ cảm thấy mình như vậy không đẹp, Việt Thanh Phong vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hai gò má, ý muốn khuôn mặt mình thêm chút huyết sắc.
Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, Việt Thanh Phong dừng động tác trên tay, chậm rãi chuyển thân mình.
Giữa làn sương mờ ảo, Chu Xảo Hân một thân cung trang hồng sắc rực rỡ từ xa xa trông lại, liền bắt gặp nữ tử ở bên bờ đối diện nhìn mình, mặt cười như hoa, tuyệt mỹ đến khiến người ta say lòng.
Đem ánh mắt từ cung trang thật dài tú mẫu đơn hồng thắm trên người Việt Thanh Phong chậm rãi chuyển qua giải lụa tím che khuất hơn nửa vai nàng, cuối cùng Chu Xảo Hân liền bị tiếng cười khẽ của Việt Thanh Phong giữ chân tại chỗ.
"Thanh Phong —" Chu Xảo Hân lần này không còn gọi nàng là "tỷ tỷ" nữa, chỉ ôn nhu gọi tên nữ tử mình thích, từ từ tiến lại.
"Chu Xảo Hân!" Cúi đầu khẽ gọi, Việt Thanh Phong tuỳ ý để Chu Xảo Hân lại gần, vươn tay đặt lên đoá hoa đào được tô điểm trên trán mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve đoá hoa đào được hoạ nơi mi gian của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lòng mừng rỡ như điên: "Hỉ hồng trang, vấn tóc, trán điểm hoa đào. Thanh Phong đây là muốn gả cho ta sao?"
Trong mắt dần dần nổi lên một tầng sương mù, nhẹ nhàng kéo Chu Xảo Hân tiến lên, Việt Thanh Phong thấp giọng cười yếu ớt: "Thế nhân đều nói bách hoa có linh, Thanh Phong vẫn hoài giấc mộng cùng người mình yêu giữa rừng quế ngập tràn tầm mắt cùng gắn kết suốt đời. Nhưng đáng tiếc nơi này chỉ có hoa đào, không có quế, tuy hoa đào yếu ớt dễ dàng rơi rụng không phải thứ Việt Thanh Phong yêu nhất, nhưng vì Chu Xảo Hân nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Xảo Hân ngày sau chờ chúng ta ở bên nhau, ta sẽ ở trong viện của mình trồng một mãn mục quế lâm, đền bù lại nỗi tiếc nuối ngày hôm nay, được không."
Bị Việt Thanh Phong kéo quỳ gối trước gốc đào cao lớn rợp trời mà mình bình thường vẫn chờ nàng, Chu Xảo Hân nhìn nữ tử song song quỳ gối cùng mình, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Đó là chuyện đương nhiên, hôm nay uỷ khuất Thanh Phong. Ta nghĩ muốn xin một đạo thánh chỉ nhưng lại không nghĩ đến chuyện này. Nếu sớm biết nàng có ý định đó thì ta nhất định sẽ đổi triều phục, điểm trang rực rỡ mà tới, nay như vậy —"
Lôi kéo nàng cùng cúi đầu vái, đến lúc ngẩng đầu lên, Việt Thanh Phong cười nói: "Không được nói nữa, trong tâm có thành ý thì tất sẽ linh."
Chu Xảo Hâm im lặng không nói nữa, trịnh trọng kỳ lạ cùng Việt Thanh Phong hoàn thành nghi lễ.
Khu rừng yên tĩnh, không ngờ hôn lễ của đường đường Chu quốc Trưởng Công Chúa như mình lại như vậy, Chu Xảo Hân vẫn có chút tiếc nuối.
Việt Thanh Phong nhu thuận thích lại gần, nằm trong vòng tay nàng.
Chu Xảo Hân cười, rút cây trâm tinh xảo trên đầu nàng xuống, nhìn ba ngàn tóc đen buông lơi của giai nhân trước mặt mình.
Thấy Việt Thanh Phong tựa vào lòng mình, chăm chú nhìn chính mình, Chu Xảo Hân yếu ớt cười, chậm rãi cũng rút cây trâm hoa quý trên đầu mình xuống.
Thiên địa an tĩnh, giữa mêng mông sương khói, dáng vóc thon gầy của Chu Xảo Hân chậm rãi cúi xuống.
Bờ môi ngập tràn hương khí của yên chi*, mê say trong vị ngọt làn hương, Chu Xảo Hân nhẹ giọng nỉ non: "Đợi lát nữa kết tóc để ta –"
Việt Thanh Phong cười gật đầu, vươn cánh tay ló ra khỏi tay áo rộng thùng thình ôm lấy cổ Chu Xảo Hân.
Ngay lúc hai người tình ý triền miên, Việt Thanh Phong đưa tay lấy bầu rượu nạm vàng vẫn đặt bên người.
Ánh mắt Chu Xảo Hân thoáng hiện tia đùa giỡn, nhẹ nhàng cười Việt Thanh Phong người kia có chút mất tự nhiên nhắm mắt lại, đem rượu đến bên miệng mình.
Hình như rượu quá mãnh liệt, Việt Thanh Phong kiếp này còn chưa từng uống rượu lập tức đột nhiên ho khan, hai mắt đẫm lệ mông lung.
"Nàng a!" Lắc đầu cầm tay nàng, Chu Xảo Hân liền cầm lấy bầu rượu đầy ắp từ tay Việt Thanh Phong, uống một hớp lớn.
Chu Xảo Hân miệng hàm chứa mĩ tửu, mỉm cười ghé sát lại, nhưng lúc này Việt Thanh Phong nằm trong lòng nàng lại đột nhiên quay đầu đi. Chu Xảo Hân sửng sốt, rượu trong miệng lập tức đều trôi xuống bụng.
"Nàng —" Tay đang giữ chặt Việt Thanh Phong lập tức vô lực trượt xuống, mĩ tửu vừa rồi còn trong tay các nàng lập tức rơi xuống áo bào của hai người.
Nhìn sắc rượu đỏ tươi trên hồng bào của cả hai, Việt Thanh Phong vòng tay gắt gao ôm Chu Xảo Hân toàn thân vô lực vào lòng.
Vô lực tựa lên vai Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân nhẹ giọng bình tĩnh hỏi: "Là thứ gì?"
Ôm chặt nàng, Việt Thanh Phong thấp giọng âm trầm: "Vong ưu hương, xúc tình tán!"
"Là Vong ưu hương và tuyệt tình tán mới phải chứ?" Chu Xảo Hân cười sửa lại, nhưng ngay sau đó sắc mặt nàng lại lập tức thay đổi, hoảng loạn: "Hai thứ đó — không —"
Việt Thanh Phong ôm chặt Chu Xảo Hân, cắn môi, mục quang hỗn loạn ngơ ngác nhìn về một phía.
Hoang mang rối loạn nhìn Việt Thanh Phong đang ôm mình, sau đó Chu Xảo Hân vốn đang vô lực lại đột nhiên đẩy ngã Việt Thanh Phong đang ôm mình, vội vàng muốn chạy đi.
Biết thời gian của nàng đã không còn nhiều, Việt Thanh Phong chỉ lẳng lặng ôm nàng, tuỳ ý nàng làm hết thảy động tác.
Bên phải cổ bị một phiến ấm áp chạm vào, ngay sau đó là một trận đau đớn. Đau đến thấu tim, Việt Thanh Phong ẩn nhẫn chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, thiên không vẫn sương mù mênh mông, giữa hương hoa đào say lòng người lại phảng phất vị huyết tinh gay mũi. Gắt gao ôm nữ tử trên người, Việt Thanh Phong lẩm bẩm: "Cứ như vậy liền thật sự là ta lặng yên ở bên nàng, nàng vốn không nên nhận thức ta. Kiếp trước vì ta mất mạng, kiếp này lại vì ta mà chung thân không gả, một lòng trên triều chính, ta sao có thể chịu nổi đây. Vẫn là quên đi tốt hơn, quên không còn một mảnh, như vậy liền có thể hạnh phúc một chút, liền có thể thoải mái một chút. Ta — ta sẽ cả đời trông theo nàng, yên lặng thủ hộ nàng."
"Việt đại nhân, ta tới đón Công Chúa về." Người trong lòng bị lấy đi, vòng tay lập tức trở nên trống trải. Lẳng lặng nằm trên đất, nhìn nữ tử bị Vân Tranh ôm lấy, Việt Thanh Phong lẩm bẩm: "Vong ưu hương cùng xúc tình tán, nàng sẽ quên ta không còn chút gì, từ nay về sau nàng không bao giờ nhớ ra ta cùng năm Kiến Nguyên thứ tư của nàng nữa, như thế ngươi vừa lòng chứ hả!"
"......" Vân Tranh ôm Chu Xảo Hân phảng phất như không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhìn hắn, Việt Thanh Phong đột nhiên cười nói: "Ngươi cho rằng mình thật sự thắng sao? Nói cho ngươi biết, cho dù không có Việt Thanh Phong ta thì nàng cũng sẽ không thích ngươi. Ngươi có biết chủ tử của ngươi nàng căn bản chính là chán ghét nam nhân toàn thiên hạ hay không? Không có ta thì cũng sẽ có những người khác, ta ngược lại muốn nhìn xem sau này ngươi sẽ làm thế nào?"
Vân Tranh bình thản liếc hồng y nữ tử đang nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng gật đầu liền ôm Chu Xảo Hân xoay người đi.
Nghiêng đầu nhìn phiến vạt áo hồng sắc lộ ra từ nữ tử trên tay Vân Tranh, Việt Thanh Phong cúi đầu thì thào: "Như vậy kỳ thật cũng vô cùng tốt, trên đời này thiệt nhiều nam nữ còn không thể ở bên nhau, huống chi là ta và nàng? Như thế này nàng và ta liền đều thoải mái! Thật sự thoải mái vì được giải thoát!!"
Rõ ràng nói tốt đẹp vô cùng, rõ ràng khoé miệng đều là ý cười, nhưng ngây ra một lúc sau, đột nhiên nghĩ từ nay trên đời sẽ không bao giờ còn có thể cùng người mình thích tết tóc gần nhau, Việt Thanh Phong liền lập tức lệ rơi đầy mặt.
Hết chương 12


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.