Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 30: Lo lắng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này gặp lại Lỗ Băng Yến cũng không giương cung bạt kiếm như Việt Thanh Phong tưởng tượng trước đó.
Dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Việt Thanh Phong vẫn theo Trưởng Công chúa vào nội điện. Điện Huyền Vũ mở rộng cửa, ánh dương quang buổi trưa từ cửa sổ rọi vào chiếu bên trong sáng ngời. Nghe tiếng mở cửa, Vũ đế buông cuốn sách trên tay đứng lên, Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân vội vàng tiến lên quỳ xuống.
"Thần tam phẩm Thị Trung Việt Thanh Phong tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"
"Thần Vệ quốc Trưởng Công chúa Chu Xảo Hân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng huynh vạn phúc!"
"Mau đứng lên!" Vũ đế đi từng bước xuống thềm ngọc, ánh mắt loé lên tia do dự cùng không đành lòng, nhưng rất nhanh nghĩ đến sự thiên vị của phụ vương mẫu hậu với Chu Xảo Hân, nghĩ đến hơn mười vạn tướng sĩ như hổ rình mồi của Chu Xảo Hân đặt ở biên quan, nghĩ đến thê tử mình vẫn một mức nhớ thương đệ đệ, Vũ đế liền nhanh chóng thu liễm hết thảy cảm giác áy náy, tự mình nâng hai người bọn họ dậy, khẽ cười, "Mau đứng lên đi, không cần đa lễ."
Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong nương theo tay hắn đứng lên, cảm tạ ân điển.
Để hai người bọn họ ngồi xuống, trong lúc tiểu thái giám dâng trà, Vũ đế thoáng nhìn Việt Thanh Phong một thân lam sắc nữ quan phục thanh tú xuất trần, sau đó cười khẽ với muội muội của mình, "Xảo Hân quả nhiên biết chăm sóc người khác, Thanh Phong khôi phục không tệ."
Việt Thanh Phong mặt không chút thay đổi nghe thế không nhịn được hơi mất tự nhiên, nhưng Chu Xảo Hân lại không phủ nhận mà gật đầu tán đồng, "Quả thật, ta cũng thấy ta chăm sóc nàng ấy không tệ. Hoàng huynh không biết đâu, ta —"
Chu Xảo Hân định nói tiếp, nhìn thấy Việt Thanh Phong ở đối diện lắc lắc đầu liền lập tức ngừng. Mất tự nhiên ho khan một tiếng, Chu Xảo Hân vội quay đầu cười, "Không biết lần này hoàng huynh ngài cấp bách gọi ta và Thanh Phong lại đây là có chuyện gì? Đã tìm ra kẻ đứng sau giúp Trình Tư chưa?"
"Cũng có thể cho là vậy!" Vốn định cho hai nàng thêm cơ hội ở bên nhau, nhưng thấy Chu Xảo Hân ngược lại tự mình nhắc tới đề tài này, Vũ đế hơi ngẩn ra, rồi vội kể cho hai người tất cả những việc mà Chung Khiêm Đức điều tra được.
Nghe tin Bộ binh Thượng thư và nhất đẳng nội giám trong triều thế nhưng đều trở thành người của hoàng đế Vệ quốc, thần sắc Chu Xảo Hân lập tức trở nên ngưng trọng, mà Việt Thanh Phong lại có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Kiếp trước Vệ quốc bất ngờ tập kích Đại Chu, bức thẳng đến Yển thành vốn là chuyện không thể tin nổi. Nhưng nếu có nội ứng, mà nội ứng của bọn họ ở Đại Chu có thế lực phi phàm, kia hết thảy đều có thể hiểu được.
Một Binh bộ Thượng thư có thể điều động võ quan địa phương, một là Quân dung Đại tướng quân có được nửa hổ phù của Vũ đế. Hai kẻ có thân phận như vậy, nếu như liên thủ thì còn có gì không có thể xảy ra.
Việt Thanh Phong còn đang suy nghĩ quan hệ lợi hại trong đó, Chu Xảo Hân đã phản ứng lại, nhướn mày hỏi, "Hoàng huynh ngài tìm chúng ta lại đây là muốn gì?"
Vũ đế không trả lời ngay, chỉ chuyển ánh mắt qua Việt Thanh Phong, thật lâu mới nói, "Thanh Phong lần trước bị thương vì Cô, Cô hình như còn chưa cảm kích ngươi tử tế."
Nhớ tới nỗi căm hận của Vũ đế khi đoạt thanh kiếm trong tay mình để chém người, Việt Thanh Phong bất giác khẩn trương hẳn lên, "Chỉ tình cờ đúng dịp thôi, tất cả đều là do Hoàng Thượng có hồng phúc tề thiên."
Lúc này Việt Thanh Phong hơi cúi đầu, thoạt nhìn có phong thái ngày đó. Đột nhiên cảm thấy mình nhìn lầm rồi, cảm thấy giờ phút này nàng không bằng nổi một phần ngàn Hoàng hậu, Vũ đế lập tức thu hồi tâm tư dư thừa, nói với Việt Thanh Phong, "Cô đã quyết định mấy ngày nữa sẽ để Khiêm Đức thăng lên làm Nhất phẩm Phiêu kỵ Đại tướng quân, Thanh Phong đến bây giờ vẫn là Tam phẩm Thị trung nhỉ, Cô muốn nhận ngươi làm Hoàng muội, thế nào?"
Ý cười trong mắt lập tức biến mất triệt để, sắc mặt Việt Thanh Phong xoạt cái trắng xanh, Chu Xảo Hân cũng bật dậy trầm giọng phản đối, "Hoàng huynh ngươi rõ ràng biết ta và Thanh Phong tình đầu ý hợp, vì sao còn muốn như vậy? Hơn nữa lần trước ở trắc điện ta cũng đã nói rõ ràng, ta nghĩ huynh hiểu."
Dáng vẻ Chu Xảo Hân tuy cung kính, nhưng lời nói lại không chút khách khí. Vũ đế nghe vậy, không lập tức lên tiếng mà chỉ tựa cả người lên ghế dựa sau lưng.
Nhìn Vũ đế ngày càng khó hiểu thấu, Việt Thanh Phong vội vàng đứng dậy tiến lên quỳ xuống, "Hoàng Thượng bớt giận, Thanh Phong và Công Chúa đều hiểu ý tốt của Hoàng Thượng, chỉ là Thanh Phong và Công Chúa đã sớm lén bái đường, cũng – cũng đã làm chuyện phu thê nên làm, cho nên chỉ có thể cô phụ tâm ý của Hoàng Thượng."
Chu Hảo Hân sửng sốt, ngây ra nhìn Việt Thanh Phong đang quỳ.
Liếc nàng một cái, Việt Thanh Phong cúi đầu khẩn cầu, "Hoàng Thượng, Thanh Phong không cầu xin bất cứ điều gì, nhưng nếu Hoàng Thượng thực sự niệm chút khổ sở ngày đó Thanh Phong chịu đựng, xin Hoàng Thượng ban cho Thanh Phong một ân điển, để Thanh Phong dù hai năm nữa xuất cung cũng không phải gả cho ai. Ta sẽ không phá hỏng thanh danh của Công Chúa, ngày sau ta sẽ không còn là Tam phẩm Thị Trung Việt Thanh Phong, ta chỉ là một bằng hữu thân thiết của Công Chúa, không hơn."
Nhìn chằm chằm Vũ đế, biết Việt Thanh Phong nàng lại bắt đầu tự làm theo ý mình, Chu Xảo Hân trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nhìn Chu Xảo Hân đôi con ngươi đỏ hồng, cùng Việt Thanh Phong cúi đầu quỳ đằng kia, Vũ đế bị lời Việt Thanh Phong nói khiến giật mình kinh sợ đột nhiên nảy ra một chủ ý rất tốt.
Khẽ cười, ngay lúc Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong đều lộ vẻ bất ngờ ngoài ý muốn, Vũ đế đột nhiên nói, "Cũng không cần khẩn trương, Cô chỉ muốn nhìn một chút xem Thanh Phong có thể vì Hoàng muội của Cô mà làm đến mức đó hay không thôi."
"Hoàng huynh! Huynh làm ta sợ muốn chết." Chu Xảo Hân như trút được gánh nặng, nhìn Việt Thanh Phong, nét mặt rốt cục lại một lần nữa tươi cười.
Nhìn các nàng cười, Vũ đế chậm rãi nói, "Hoàng muội về trước đi, chờ ngày mai Cô liền hạ chỉ cho ngươi và Việt Thanh Phong được như mong muốn."
Có điểm không dám tin, Chu Xảo Hân hiếm khi cúi đầu rầu rĩ nói, "Nhưng Hoàng huynh, Đại Chu làm gì có luật nữ tử với nhau có thể kết hôn? Hơn nữa bên phía Việt Quốc công cũng cần giải thích một hai."
"Cô là Hoàng đế Đại Chu, mà ngươi đường đường là Vệ quốc Trưởng Công chúa. Đại Chu này vốn không có chuyện gì có thể làm khó được hai chúng ta." Vũ đế hiếm khi khí khách hào hùng, mà Chu Xảo Hân cũng cười rạng rõ, đỡ Việt Thanh Phong dậy.
"Hoàng huynh, chỉ cần tên Việt Thanh Phong có thể khắc lên ngọc điệp, có thể ở bên cạnh Chu Xảo Hân, cả đời này ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của hoàng huynh. Nhất định —"
Biết nếu có thể danh chính ngôn thuận thì Việt Thanh Phong có thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, cho nên Chu Xảo Hân nghiêm túc chân thành muốn hứa hẹn, nhưng lời nàng nói chưa hết đã bị Việt Thanh Phong đánh gãy.
Bất động thanh sắc kéo y sam Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong tiếp lời, "Thanh Phong và Công chúa nhất định cả đời ghi nhớ ân đức của Hoàng Thượng."
Vũ đế mỉm cười gật đầu, căn bản không để tâm lời hứa miệng xuông của Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong.
Sau đó Vũ đế đổi đề tài, nhắc đến chuyện Bộ binh Thượng thư Lữ Ngô Dũng và đại điển đăng cơ của hoàng đế Vệ quốc. Vũ đế vẫn muốn tiếp tục phái Lữ Ngô Dũng tới Vệ quốc, muốn âm thầm phái người xem hắn rốt cuộc liên lạc với ai ở Vệ quốc, để xác định rõ trong triều còn có đại thần nào như hắn không. Mà Chu Xảo Hân lại cảm thấy lúc này hẳn nên lập tức bắt Lữ Ngô Dũng hỏi tội mới có thể chấn nhiếp tham vọng muốn rục rịch của Vệ quốc, những thứ khác có thể từ từ tính sau.
Hai người mỗi người một ý, qua một lúc lâu cũng không nhất trí đạt được phương pháp xử lý.
Hai người đang thảo luận, sau khi Chu hậu phái người lại thì được một lúc là ngừng, chờ Chu Xảo Hân và Việt Thanh Phong từ biệt Vũ đế, ra khỏi nội điện, Chu Xảo Hân liền nhéo tay phải người kia, nhẹ giọng nói, "Tỷ tỷ, vừa rồi vì sao phải như vậy, tỷ lại không tin tưởng ta?"
Khi Chu Xảo Hân nói những lời này thanh âm rất ôn nhu nũng nịu, một chút cũng không giống Vệ quốc Trưởng Công chúa thần sắc nghiêm túc vừa rồi ở trong đại điện nói chuyện triều chính.
Việt Thanh Phong trong tâm vẫn không yên, nghĩ mãi về tính có thù tất báo của Lỗ Băng Yến, lại nghĩ tới vẻ khác thường của Vũ đế, nàng lắc đầu bất an nói, "Ta cứ cảm thấy thái độ của Hoàng Thượng có chỗ nào đó không đúng!"
Cảm thấy nàng có phần buồn lo vô cớ, Chu Xảo Hân ngẫm nghĩ rồi vội phất tay để thị vệ đi theo bên cạnh lui lại phía sau. Sau đó nàng kéo Việt Thanh Phong đến một góc hành lang trong cung, lấy một miếng bích sắc ngọc bội từ trên cổ xuống.
Cũng không biết nàng làm thế nào, miếng ngọc bội vừa rồi nhìn còn bình thường lại bị nàng nháy mắt chia làm hai nửa.
"Đây là Tử Mẫu bội, là bùa hộ mệnh mẫu hậu cho ta, có thể phù hộ bình an." Nhìn thấy vẻ hiếu kỳ trong mắt Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân thản nhiên cười, đem miếng Tử bội đặt trong lòng bàn tay Việt Thanh Phong.
Mảnh ngọc bội được Chu Xảo Hân đặt trong lòng bàn tay hơi phiếm ánh sáng, còn mang theo hơi ấm của nàng. Việt Thanh Phong nhìn nửa mảnh ngọc bội trong tay mình, lại nhìn nửa mảnh ngọc bội như nửa mảnh trăng non còn lại lộ ra trên cổ Chu Xảo Hân, bất giác lộ vẻ vui sướng.
Cầm nửa mảnh ngọc bội trên tay Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân tự mình cúi người đeo nó lên dải tua* bên hông Việt Thanh Phong.


Dùng tay đem từng sợi từng sợi tơ quấn quanh miếng ngọc bội đến lúc hoàn toàn hoàn toàn vây kín, đứng dậy nhìn kiệt tác của mình, Chu Xảo Hân vừa lòng nói, "Ngọc đều có linh khí, huống chi đã từng được khai quang*. Đêm nay tỷ tỷ nếu vẫn cảm thấy bất an thì giữ nó cùng ngủ, chờ qua đêm nay, tỷ tỷ sẽ không bao giờ phải lo sợ bất an nữa."
[Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủnhân]
Nhìn sự chân thành trong mắt Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cũng hiểu mình có chút lo nghĩ vu vơ. Cúi đầu đùa nghịch dây ngọc bội có miếng Tử bội ở giữa đeo bên hông mình, Việt Thanh Phong cười nói, "Có lẽ là ta lo lắng quá nhiều, nhưng hết thảy tựa hồ đến quá dễ dàng, khiến ta thế nào cũng có chút sợ hãi."
"Đừng sợ." Đem hai tay Việt Thanh Phong nắm trong lòng bàn tay mình, Chu Xảo Hân cúi đầu, nhu tình như nước an ủi, "Tỷ tỷ chỉ cần lúc nào cũng nghĩ đến Xảo Hân, nghĩ bắt đầu từ ngày mai tên của nàng sẽ được khắc bên cạnh Chu Xảo Hân này. Nghĩ từ nay về sau nàng và ta liền có thể được chúng nhân nhìn như một thể. Nghĩ sau này vô luận gặp bất cứ chuyện gì đều có Chu Xảo Hân ta chịu trách nhiệm cùng tỷ tỷ. Nghĩ từ nay Xảo Hân và tỷ tỷ vĩnh viễn không phân ly, sinh tử có nhau. Nghĩ sau này sáng sớm mỗi ngày tỷ tỷ và Xảo Hân đều sẽ ôm nhau tỉnh dậy. Chỉ cần nghĩ như vậy, tỷ tỷ sẽ an tâm hơn một chút, sẽ không sợ nữa."
Lòng ấm áp, nhẹ nhàng tiến lên, tựa trán mình lên trán Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cười yếu ớt dịu dàng nói, "Được, tối nay ta sẽ cầm nó đi ngủ. Sau đó chờ sáng mai, chờ ngày mai xem Hoàng Thượng sẽ dùng phương pháp gì để hoàn thành sở nguyện cho hai chúng ta."
Dáng vẻ Việt Thanh Phong mỉm cười yếu ớt khiến Chu Xảo Hân yên tâm không ít. Lúc gần đi, Việt Thanh Phong hiếm khi lộ vẻ lưu luyến không rời, để tâm tình Chu Xảo Hân lập tức tốt hơn.
Luôn cảm thấy sự khác thường của Việt Thanh Phong đều là do mấy ngày qua hai nàng gắn bó keo sơn như hình với bóng, cho nên Chu Xảo Hân cũng không nghĩ nhiều liền vội vàng rời đi.
Ngay khi Chu Xảo Hân vừa xuất cung, mà Việt Thanh Phong đến Thị Trung Các ở trước điện Huyền Vũ. Vũ đế cân nhắc thật lâu vẫn hạ quyết định để tiểu thái giám thủ hạ tìm Ngự lâm tướng quân Chung Khiêm Đức đến.
Hết chương 30
-----------------------------------
Bách Linh: Mọi người biết đấy, truyện của mình edit trước giờ có 1 đặc điểm chung, đó là thể nào cũng có ngược, dù ít dù nhiều thì chắc chắn phải có. Vậy nên mọi người hãy đọc với tấm lòng rộng mở nhá. Yêu <3 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.