Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 56



Trong đại kim điện, mắt thấy không thiếu lão thần lòng đầy căm phần đi ra ngoài, Vân Tranh theo phía sau bất giác thở dài.

Hắn biết bởi vì sự tình trước kia, dù cho hắn đi thì Nữ Hoàng cũng không nhất định sẽ nghe lời hắn, cho nên lần này hắn mới phí công đến vậy. Lần này kéo nhiều lão thần cúc cung tận tuỵ cả đời vì Đại Chu đi theo, Vân Tranh không tin Nữ Hoàng thật sự còn có thể khư khư cố chấp.
Nữ Hoàng đăng cơ đế vị đã gần hai năm, hai năm qua nàng cần cù yêu dân, cũng không vì chuyện riêng của mình mà chậm trễ triều chính. Thời gian hai năm tuy rằng quá mức nghiêm khắc, cũng hơi có thiên hướng giết chóc quá nhiều.
Nhưng bởi vì người nàng giết đều là một số đại thần làm trái ý nàng, từng phạm sai lầm, cho nên triều thần lẫn trong dân gian kỳ thật cũng không đặt việc đó trong mắt.
Phàm là sự tình gì cũng phải xem tình huống mà quyết định, tình huống lần này bất đồng. Lần này nàng hạ lệnh ban tử chính là vị Đại tướng quân có công với Đại Chu, vừa khải hoàn về, trong dân gian lúc này đã đủ điều nghị luận xôn xao. Nếu sau này Nữ Hoàng vẫn khư khư cố chấp, không thể nghi ngờ là hành vi tự huỷ hình tượng minh quân xưa nay của mình, gánh chịu đủ lời đồn đãi không hay trong dân gian. Cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải ngăn cản.
"Nữ Hoàng quả thực rơi vào ma chướng mà, lần này chúng ta đi qua nhất định phải cầu Nữ Hoàng tiễn bước Quận Chúa. Nếu là tử tôn của Chu gia thì càng phải lo lắng vì Nữ Hoàng mới phải, sao có thể làm hại Nữ Hoàng vì nàng mà tổn hại triều chính!"
Có đại thần lo lắng hô to, ý bảo thị vệ phía trước mở cửa.
Mà mọi người hùa theo phụ hoạ, chờ cửa điện vừa mở là sẽ đi thẳng đến Ngọ môn ngăn đón thánh giá, hộ vệ trước cửa lại khác thường vẫn không nhúc nhích.
"Nô tài chết bầm, không nghe được mệnh lệnh của bản Hầu sao?" Đứng đầu tiên, tự xưng là Chu gia lão thần Bắc Phiêu Hầu trực tiếp trừng mắt lạnh lùng với thanh y thị vệ trước cửa.
Thoáng liếc qua đối phương, tiểu thị vệ lập tức khom người nói, "Hầu gia bớt giận, không phải tiểu nhân không muốn mở, mà là tướng quân của chúng ta không cho phép chúng ta mở cửa. Cho nên còn thỉnh các vị đại nhân đợi một lát, chờ Nữ Hoàng đi rồi các vị đại nhân lại đi cũng không muộn!"
"Tướng quân của các ngươi?" Vân Tranh ở hậu phương chậm rãi rẽ đám đông đi ra.
Dưới ánh mắt xem kịch vui của đám nội các đại thần đứng một bên, đối phương lập tức hữu lễ cung kính đáp, "Tướng quân của chúng ta chính là thiếp thân thị vệ của Hoàng Thượng, nội đại thần thống lĩnh thị vệ trong triều, Ngự lâm quân đại tướng quân, Vân Hành đại nhân."
Đối phương nói rất dõng dạc hữu lực, nhưng lọt vào tai Vân Tranh lại khiến hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Đầu tiên không nói trước kia hắn là thiếp thân thị vệ của Nữ Hoàng, chỉ riêng việc thân đệ đệ Vân Hành của mình lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy khiến hắn gặp khó khăn, hắn liền tuyệt đối không thể nhẫn, "Làm nội thị thân cận với Nữ Hoàng nhất, đại nhân của các ngươi không thể khuyên can Nữ Hoàng đã là vô năng thất trách, nay lại vẫn dám ngăn cản chúng ta, quả thực nực cười!"
"Làm nội đại thần, ta có vô năng hay thất trách hay không, toàn bộ đều do Nữ Hoàng định đoạt!" Dùng sức đẩy cửa điện trước mặt ra, đi nhanh tiến vào trong, Vân Hành nhìn quanh trực tiếp lớn tiếng nói, "Các vị đại nhân vô luận quan chức cao thấp, nói đến thì đứng ở chỗ này đều là vì hầu hạ Nữ Hoàng, vì Nữ Hoàng phân ưu, giải đáp nghi hoặc. Cho nên Vân Hành ta xin khuyên các vị vài câu, các vị đại nhân cũng đừng quên thân phận của mình, làm ra hành động gì khiến Nữ Hoàng không vui!"
"Ngươi ---"
"Còn nữa, là ai quy định Nữ Hoàng nếu thân thể không khoẻ thì cần nghỉ ngơi!" Lập tức cười lạnh liên tục, nghĩ đến vẻ im lặng khác thường của Nữ Hoàng trước khi xuất hành, Vân Hành trực tiếp tiến đến trước mặt huynh trưởng, lớn tiếng nói, "Nữ Hoàng xưng đế đã gần hai năm, hai năm thời gian chỉ có hôm qua và hôm nay không lên triều. Chỉ mới hai ngày chưa vào triều, các ngươi liền làm càn vô lễ như thế, vậy nếu Nữ Hoàng mười ngày nửa tháng không thượng triều, không phải các người đều có thể có lá gan trực tiếp đến điện Huyền Vũ túm Nữ Hoàng từ trên long sàng dậy sao?"
Mọi người không nói gì, nhìn về phía đầu lĩnh Vân Tranh, nhưng không đợi Vân Tranh phản ứng, Vân Hành đã lại lớn tiếng nói, "Muốn khuyên can, một đám các ngươi chẳng lẽ không biết viết tấu sớ sao? Còn nữa, lúc trước Nữ Hoàng đã sớm an bài chính vụ ổn thoả, trong triều Lục bộ Thượng Thư chẳng lẽ đều để làm cảnh? Mười vị nội các đại thần chẳng lẽ đều là phế vật? Nếu người nào người nấy mặc kệ sự tình, một đám vô luận việc lớn hay nhỏ đều cần Nữ Hoàng ra mặt mới có thể giải quyết, kia cần các ngươi để làm gì? Nếu thật sự không muốn phân ưu với Nữ Hoàng, hiện tại liền đứng ra cho ta. Ta Vân Hành sẽ tự mình dâng tấu thư thỉnh Nữ Hoàng, nhất định để Nữ Hoàng lựa chọn một lần nữa, nhất định để chư vị được đền bù mong muốn!"
Nguyên bản đám đại thần đầy lòng căm phẫn, kích động không thôi, gặp nay thế nhưng bị một tên chỉ là nội đại thần quát lớn, toàn bộ đều hai mặt nhìn nhau.
Hiểu tuy chức quan của hắn không lớn, nhưng lại là người Nữ Hoàng tín nhiệm nhất, mọi người chỉ có thể cảm thấy hoảng loạn, lòng nặng nề.
"Vân Hành, ngươi không biết bởi vì chuyện tình của Trấn quốc Đại tướng quân, dân gian có bao nhiêu lời đồn đãi đâu. Thời khắc như thế, ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn sự tình lớn chuyện hơn chứ?" Vừa về tới Yển thành liền nghe nói cái gọi là chế độ "nội các", Vân Tranh vẫn đều cười nhạt. Nay thấy nhiều đại thần bên cạnh đều trầm mặc xuống, thấy Vân Hành hiếm khi nổi cáu, Vân Tranh chỉ có thể tạm thời tỉnh táo lại cùng hắn giảng đạo lý.
Nhưng lần này hắn vừa mới nói xong, còn không đợi Vân Hành đáp lời, Lại bộ Thượng Thư Vũ Chính Vũ nguyên bản vẫn đứng phía sau không lên tiếng liền lập tức nói, "Đương nhiệm Cửu Môn Đề Đốc là người do ta tiến cử cho Nữ Hoàng, việc Yển thành có người nghị luận ta cũng biết. Đại tướng quân yên tâm, nếu kẻ nói hồ ngôn loạn ngữ vượt quá mức cho phép, nguy hại đến Nữ Hoàng cùng xã tắc Đại Chu, ta nghĩ hắn nên hiểu được hắn cần làm gì. Nếu hắn ngay cả chút việc nhỏ như vậy đều xử lý không tốt, vậy cũng uổng phí tín nhiệm của ta đối với hắn!"
"Quan viên lớn nhỏ trong Hình bộ ta cho tới bây giờ cũng không tham dự vào mấy chuyện loạn thất bát tao này. Hơn nữ đối với Nữ Hoàng, cho tới bây giờ ta đều trung thành tận tâm, cho nên Vân thị vệ thỉnh nói cẩn thận, nên nhằm vào ai thì nói cũng đừng đổ lên đầu Hình bộ ta!" Trữ Hướng Dương cười lạnh tiếp lời.
Thấy ngay cả Hình bộ đều lên tiếng, Công bộ Quý Liên An Vinh cũng vội vàng cùng mấy tên thủ hạ nói hùa theo tỏ thái độ, ý bảo Vân Hành là hắn có thể quản được thủ hạ của mình.
Mắt thấy nhiều người cho thấy thái độ đồng nhất như thế, trên mặt Hộ bộ Thượng Thư Công Thâu Khắc Cần đứng trung gian có chút nhịn không được.
Cả đời hắn đã trải qua ba đời đế vương của Đại Chu, là nguyên lão đại thần hoàn toàn xứng đáng của Đại Chu. Kỳ thật lấy kinh nghiệm từng trải của hắn vài thập niên qua, tự nhiên sẽ không vô dụng như vậy, bị người khác dùng mấy câu liền có thể châm ngòi. Nhưng bởi vì lần trước ở ngoại ô Yển thành, hắn bị Nữ Hoàng ở trước mặt mọi người nói vài câu như vậy, sau đó hắn liền vẫn nghĩ không thông, canh cánh trong lòng. Lần này đi theo vốn chỉ muốn nhân cơ hội phát tiết một chút bất mãn, cũng muốn để Nữ Hoàng khó chịu một phen. Nhưng nay bị chơi một vố, mắt thấy nguyên bản mấy người đi theo hắn toàn bộ đều nhìn về phía hắn, Công Thâu Khắc Cần đứng sau Vân Tranh lập tức tiến thoái lưỡng nan, trên mặt nóng lên.
"Đầu lĩnh, bên Ngọ môn truyền đến tin tức nói có người tiếp hoàng bảng. Hoàng Thượng đang trở lại!" Ngay khi Vân Hành nhìn Công Thâu Khắc Cần thân phận tối cao trước mặt, khi mọi người đều ngừng thở có dự cảm không lành thì đột nhiên có thị vệ vội vàng chạy vào, quỳ gối bên cạnh Vân Hành.
"Có người tiếp hoàng bảng?" Có chút kinh ngạc cũng có chút cao hứng, Vân Hành xoay người lập tức đi hướng ra ngoài. Một cước vừa đạp lên cửa điện, nghĩ đến chúng đại thần phía sau, Vân Hành lại bỏ lại một câu, "Nữ Hoàng vừa rồi có lệnh, nói trong lúc nàng long thể mắc bệnh nhẹ, chính vụ trên triều toàn bộ do nội các xử lý. Những việc nội các không xử lý được, mọi người có thể giao toàn bộ cho Lại bộ Thượng thư Vũ Chính Vũ, từ Vũ đại nhân tự mình trình lên bệ hạ. Mà trong quân hay biên phòng nếu có gì dị động, các vị đại tướng quân có thể trực tiếp đi tìm thủ lĩnh cấm quân La Hằng thương lượng!"
Nghe Vân Hành nói vậy, mọi người lập tức sắc mặt đại biến.
Mà nghe được nếu mình có sự tình gì cũng phải cần thương lượng với La Hằng, sắc mặt Vân Tranh thế nào cũng có thể nghĩ tới.
"Chúng thần cẩn tuân hoàng lệnh, nguyện Nữ Hoàng sớm ngày lên triều!" Mọi người mặc dù trong lòng đủ loại ý tưởng, nhưng không dám làm loạn lúc này, cho nên đều vội vàng quỳ xuống.
Khi Vân Hành rảo bước ra khỏi đại kim điện đi ra ngoài, Vân Tranh lập tức theo ra, gọi hắn lại.
Nhìn tường cung hồng sắc trải dài trước mặt, nghe thanh âm phía sau, Vân Hành đứng lại ra ý bảo thủ hạ của mình đi trước.
Đợi mấy chục thủ hạ của hắn đều tuân lệnh đi xa, Vân Tranh lúc này vội vã tiến lên nhìn thấy bóng dáng của đệ đệ mình, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền tung một quyền đánh qua.
Vân Hành vừa quay đầu lại kỳ thật có thể tránh né hắn, nhưng Vân Hành lại khác thường không hề động, tuỳ ý để một quyền của hắn đánh lại. Thấy ánh mắt hắn, Vân Tranh vốn nên đánh vào quai hàm của hắn lại lập tức đưa tay dời xuống, thuận thế hung hăng đánh vào vai phải Vân Hành.
Cước bộ lui về sau, thân thể Vân Hành nương lực đạo lập tức hung hăng va lên tường cung. Nâng tay ngăn cản thủ hạ của mình tiến lên, chậm rãi ngẩng đầu, Vân Hành mặt không chút thay đổi nói, "Đủ chưa? Nếu không đủ ngươi cứ việc tới tiếp. Nhưng nếu đủ, làm phiền tránh ra, ta còn muốn đi hầu hạ Nữ Hoàng!"
"Hầu hạ Nữ Hoàng?" Vươn hai tay tóm lấy cổ áo đen của Vân Hành, nhìn đệ đệ của mình, Vân Tranh đè thấp thanh âm thịnh nộ nói, "Ta cho ngươi ở lại bên cạnh Nữ Hoàng, không phải để ngươi làm một con chó, ta là muốn cho ngươi giúp đỡ Nữ Hoàng, có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nàng. Nhưng ngươi xem nay ngươi thành cái dạng gì? Ngươi chỉ là một nội thị vệ đại thần nho nhỏ, là ai cho ngươi lá gan dám công nhiên răn dạy chúng đại thần cùng Lục bộ Thượng Thư?"
Thấy huynh đệ bị mình răn dạy lại nghiêng mặt làm bộ cái gì cũng không nghe được, ngọn lửa trong lòng Vân Tranh càng bốc cao, "Ngươi có biết trong số bọn họ có bao nhiêu kẻ là hoàng thân không? Lại có bao nhiêu người là kẻ có công huân thâm hậu trong triều? Ai nấy đều là đại thần không nhất phẩm thì nhị phẩm, ngươi có tư cách gì dám nói chuyện như vậy? Phải, hiện tại bởi vì Nữ Hoàng, bọn họ tự nhiên sẽ nén nhịn tính tình chịu đựng ngươi. Nhưng nếu một ngày nào đó Nữ Hoàng phiền chán ngươi hoặc ngươi gặp bất trắc gì đó, có tin hay không tất cả mọi người ở đây đều sẽ không chút do dự tiến lên hung hăng đạp ngươi mấy cái. Ngươi ---"
"Nếu thực sự đến thời điểm đó, ta đây cũng nhận mệnh!" Lập tức dùng sức đẩy hắn ra, dưới ánh mắt không dám tin của Vân Tranh, Vân Hành ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nói, "Ta không thông minh bằng ngươi, nhưng tối thiểu ta biết cái gì gọi là một lòng vì chủ, tri ân báo đáp. Lúc trước nếu không phải Nữ Hoàng coi trọng mấy người chúng ta, không biết ngươi và ta bây giờ sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Phải, tiên đế từng nói chúng ta lớn tuổi hơn Nữ Hoàng, cần thường xuyên đưa ra lời khuyên, nhưng huynh trưởng ngươi bất giác ngươi đã làm gì?"
"Ta làm hết thảy đều là vì Nữ Hoàng!"
"Vì cái gọi là trung tâm và đại cục của ngươi, hết lần này đến lần khác vi phạm ý chỉ của Nữ Hoàng, làm cho Nữ Hoàng không vui, thương tâm vô số lần, đây là vì Nữ Hoàng sao?" Khoé miệng tràn đầy châm chọc, Vân Hành cười nhạo nói, "Nữ Hoàng niệm tình cũ vẫn không nói gì ngươi hay trị tội ngươi, nhưng huynh trưởng, ngươi có biết hai năm ngươi đi, Nữ Hoàng nàng từng nhắc tới ngươi mấy lần không?"
"......" Vân Tranh không lên tiếng, chỉ hung hăng nhìn hắn.
Sờ soạng vai phải bị đánh đau, nheo mắt nhìn phía trước, Vân Hành vốn định châm chọc hai câu, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhẹ giọng chậm rãi nói, "Trừ một lần trên triều nhắc tới tên của ngươi, sau đó lúc riêng tư, trong hai năm thời gian Nữ Hoàng chỉ từng nhắc tên ngươi một lần duy nhất."
"......" Vân Tranh không lên tiếng, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia khẩn trương cùng bối rối.
Cúi đầu nhìn động tác ngón út tay phải nhúc nhích mà mỗi khi hắn khẩn trương sẽ vô thức làm, Vân Hành hít sâu một hơi tiếp tục nói, "Lần đó là vì Trấn quốc Đại tướng quân, hắn một mình hồi kinh vừa lúc bị Nữ Hoàng gặp được. Nữ Hoàng muốn biết vì sao ngươi không bẩm báo nàng, liền ra lệnh cho ta lén tìm người điều tra ngươi. Sau đó, chờ ta nói cho Nữ Hoàng là Chung Khiêm Đức nhờ ngươi giữ bí mật, từ đó về sau Nữ Hoàng liền không bao giờ nhắc tới ngươi nữa."
"Ta --- là -- bởi vì --" Mặt Vân Tranh lập tức trắng bệch.
Nhìn hắn tỏ vẻ muốn giải thích, Vân Hành suy nghĩ rồi rốt cục thấp giọng, chân thành thấm thía nói, "Cuối cùng đề tỉnh huynh trưởng một chút, nếu là trước kia mỗi khi Nữ Hoàng có việc gì gấp, người đầu tiên gọi tuyệt đối là ngươi, nhưng hôm nay thì sao? Huynh trưởng ngươi còn không phát hiện có gì bất đồng à?"
Nhãn thần chợt loé, trên mặt Vân Tranh đã không một tia huyết sắc.
Ưỡn thẳng người, nắm chặt bảo kiếm bên hông, Vân Hành tự giễu thản nhiên nói, "Lần trước Việt đại nhân bị thương, rõ ràng ngươi và ta đều ở bên cạnh nàng, nhưng người Nữ Hoàng kêu lại là Thanh vệ, thủ hạ mà Vũ đế để lại cho nàng. Lần này Nữ Hoàng muốn xuất cung, nàng căn bản vốn không hề nghĩ đến việc phải dựa vào ca ca ngươi. Vũ Chính Vũ phụ trách triều đình, La Hằng phụ trách quân đội, cho nên ca ca ngươi cứ tiếp tục làm loạn đi, tiếp tục tự cho mình trung thành tận tâm đi. Ta ngược lại muốn nhìn xem, cái gọi là trung tâm này của ngươi Nữ Hoàng nàng có thể chịu đựng được bao lâu."
"Ý ngươi là về sau nếu Nữ Hoàng phạm sai lầm, chúng ta cũng không quản? Về sau vô luận Nữ Hoàng làm chuyện gì, chúng ta đều phải chịu đựng? Luật pháp Đại Chu quy định rõ ràng, Nữ Hoàng không thể có tư tình, không thể thành thân. Nhưng nàng cùng Việt Thanh Phong không để ý luân thường đạo lý như vậy, chẳng lẽ cứ để ta chịu đựng sao?" Bởi vì kích động, thanh âm của Vân Tranh hơi run rẩy.
Cúi đầu cười khổ một tiếng, cuối cùng Vân Hành lại mặt không chút thay đổi nói, "Ta mặc kệ những thứ đó, ngươi có thể vì địa vị mà liều lĩnh, nhưng ta không làm được."
Trực tiếp xoay người, Vân Hành không chút do dự cao giọng nói, "Ở trong mắt ta, Nữ Hoàng đầu tiên là chủ tử, tiếp theo mới là Đức Thiên Nữ Hoàng của Đại Chu. Ta mặc kệ người khác cảm thấy thế nào, ta chỉ biết nếu không có Việt Thanh Phong, Nữ Hoàng khẳng định sẽ không vui. Cho nên sau lần này, còn ai dám nổi tâm tư muốn nhằm vào Việt Thanh Phong, nhằm vào Nữ Hoàng, ta nhất định sẽ không nhẹ tay! Có lẽ phân lượng của ta nay ở trong lòng Nữ Hoàng không bằng trước kia, nhưng tuyệt đối nặng hơn một chút so với ngươi hay mấy tên đại thần trong triều. Các ngươi nếu còn chấp mê bất ngộ, liền từng người cứ việc phóng ngựa lại đây!"
Vân Hành từ nhỏ đến lớn cũng khong nói nhiều, Vân Tranh căn bản không ngờ làm thế nào mới hai năm ngắn ngủi hắn liền biến thành như vậy. Nghĩ không ra, lại không muốn suy nghĩ sâu xa những lời Vân Hành vừa nói. Nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Vân Hành, sắc mặt Vân Tranh thoạt xanh thoạt trắng, nửa ngày sau mới xoay người yên lặng đi về hướng ngược lại.
Mặc kệ người khác nhìn hắn thế nào, ước nguyện ban đầu của hắn hết thảy đều là vì Nữ Hoàng, đều là vì Đại Chu. Vân Tranh không tin Nữ Hoàng thật sự không nhìn rõ tâm tư hắn. Toàn bộ Đại Chu này, người hy vọng Nữ Hoàng có thể làm nên một phen đại nghiệp, mong Nữ Hoàng có thể nổi danh tứ phương vạn thế lưu danh vĩnh viễn cũng đều là hắn. Cả đời này hắn chỉ thầm nghĩ phụ tá Nữ Hoàng trở thành một vị hoàng đế tốt không thẹn với đời trong lịch sử Đại Chu. Về chuyện khác thì hắn cũng không quan tâm, mà cũng không muốn quan tâm.
Khi Vân Tranh quay trở về đại kim điện tìm người hỏi xem cái gọi là "nội các" rốt cuộc là cái gì, Vân Hành lại vội vàng đi tới Ngọ môn.
Trước cửa Ngọ môn, nhìn người đang quỳ xuống đất cách đó không xa giơ cao hoàng bảng, thật lâu sau Chu Xảo Hân mới phản ứng lại.
"Uyển Cúc ngươi tiến vào, chiếu cố Quận Chúa một chút!" Nhẹ nhàng dặn, Chu Xảo Hân chờ lâu không thấy thủ hạ lên xe ngựa, thế này mới dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đi ra ngoài.
"Nữ Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Thị vệ hầu hạ một bên vội vàng quỳ xuống, rồi Chu Xảo Hân một thân minh hoàng y phục đạp lên người hắn xuống kiệu, toàn bộ thị vệ ở Ngọ môn đều quỳ xuống.
Không để ý biểu hiện của những người khác, Chu Xảo Hân chỉ bình tĩnh nhìn thân ảnh đang quỳ trước mặt.
Đi từng bước một tiến lên, từ trên cao nhìn hắn buông mắt rũ mi, cuối cùng chuyển qua hoàng bảng mà hắn đang giơ lên cao, Chu Xảo Hân nhẹ giọng âm u nói, "Rốt cục cũng chịu trở lại, ta còn nghĩ huynh đã chết bên ngoài rồi chứ!"
"Hoàng muội, ta ---" Đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi hạ cánh tay đã giơ cao thật lâu xuống, Chu Cao Phong nhìn Chu Xảo Hân một thân long bào thái độ lãnh đạm, vẻ mặt chua xót nói, "Hoàng muội, không phải nhị ca không muốn trở về, thật sự ---"
"Đủ rồi!" Lập tức ngắt lời hắn, Chu Xảo Hân thẳng thắn xoay người, "Cô không rảnh nghe ngươi kể chuyện phong lưu mấy năm qua của mình, nếu nhị ca ngươi đã tiếp hoàng bảng, vậy đợi một chút rồi mau chóng bắt đầu đi."
Chu Xảo Hân vừa nói vừa đi thẳng về xe ngựa của mình.
Ngơ ngác nhìn hoàng đế toạ giá đã một lần nữa được nâng lên, đợi thiếp thân thị vệ tiến lên thúc giục, thế này Chu Cao Phong mới đứng dậy đi về trắc cung của mình.
"Chủ từ, từ sau khi Nữ Hoàng đăng cơ cũng chưa từng động một phân một hào nào của ngài. Mặc kệ là trú quân, hay cống ngân các nơi, Nữ Hoàng cũng đều để thủ hạ dựa theo thói quen trước kia của ngài nhất nhất xử lý, mọi ---"
Khi hai người rốt cục đến trắc cung Tước Bình cung rồi, nhìn thị tì trong cung nhận được tin tức liền từng người từng người vội vàng ra nghênh đón, thị vệ của Chu Cao Phong rốt cục cúi đầu nói.
Tiến vào trong, nhìn một đám cung nhân thị tì quen thuộc quỳ gối trước mặt, nhìn Tước Bình cung chưa từng thay đổi mảy may, hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ phức tạp, cuối cùng Chu Cao Phong lại chỉ nhàn nhạt nói, "Đi bẩm báo Trưởng --- Nữ Hoàng một tiếng, nói chờ ta tắm rửa thay y phục xong sẽ mau chóng đến điện Huyền Vũ."
Thủ hạ nghe lệnh vội vàng đi an bài, không bao lâu liền có mấy cung nữ chỉ huy vài tên thái giám, mang mấy thùng nước ấm vào nội điện.
Đứng tại chỗ, thấy thái giám chuẩn bị nước đều đã lui xuống, mà vài vị đại cung nữ từng phụng dưỡng mình lại ôm mấy món y phục sắc mặt đỏ bừng, mất một lúc mới phản ứng vì sao lại thế, Chu Cao Phong liền lập tức ra lệnh cho toàn bộ các nàng lui ra.
Chờ toàn bộ nội điện đều an tĩnh lại, thế này Chu Cao Phong mới chậm rãi cởi bạch sắc ngoại sam trên người.
Sau khi ngâm mình trong nước ấm một lúc lâu, chậm rãi nâng tay lên, lúc này Chu Cao Phong đã đầu đầy mồ hôi.
"Yêu phụ, độc phụ!" Giơ tay nhìn từng đạo vết thương chói mắt trên cánh tay và bụng lẫn eo của mình, Chu Cao Phong luôn ôn nhu tính tình tốt bụng rốt cuộc cúi đầu thầm mắng, "Chờ ta bắt được ngươi, nhất định cũng sẽ cho yêu nữ ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!"
Miệng lẩm bẩm "yêu phụ", thầm thở dài, đợi Chu Cao Phong tắm rửa xong, cầm tử sắc y bào mà cung nữ đặt trên bình phong lên, hắn lại một trận rối rắm trong lòng. Nghĩ đến lúc trước vì mình mặc một kiện tử sắc y bào như vậy, nhìn hơi đẹp hơn những người khác trên đường một chút liền gặp phải đại nạn, Chu Cao Phong liền xanh cả mặt. Nhưng nghĩ đến cái gọi là người giang hồ cho dù ăn gan hùm mật gấu cũng không dám xông đến tận hoàng cung, cho nên lần này Chu Cao Phong liền không chút do dự mặc vào tử sắc y bào ngày xưa mình thích.
Đột nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh, quay đầu cảnh giác nhìn bốn phía một chút, nghĩ thị vệ trong cung thân thủ bất phàm, Chu Cao Phong lại an ủi bản thân một hồi rồi mới đi ra ngoài điện.
Nhìn cổ tay phải bị bao kín của mình, nghĩ Việt Thanh Phong giống mình kia, thầm thở dài, Chu Cao Phong chỉ có thể mong hết thảy còn không quá muộn.
Hết chương 56


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.