Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi

Chương 35: 35: Tranh Phòng




Sau khi lời nói đầy bí hiểm của Thanh Hà Đạo Tôn cùng với sự biến mất của ông thì tất cả các tu sĩ đều đồng loạt có chút bất ngờ và hoảng loạn vì sự kì lạ này, hơn hết vị Tôn Giả tên Phong Vận kia cũng đã đột nhiên không thấy tâm hơi đâu, có một vài tu sĩ muốn quay ngược lại thì cánh khu vực đi ra đã bị một kết giới ngăn chặn lại rồi.

Giờ khắc này mọi thứ mới thực sự hoảng loạn có người còn dùng linh lực muốn phá kết giới để rời khỏi nhưng lại bị chính linh lực mình phản lại bị thương, Ninh Nguyên cậu ngồi từ trên cao này nhìn xuống thì thấy rất rõ mọi thứ ồn ào xảy ra bên dưới, chính mấy tiếng ồn náo loạn ấy đã làm cậu chẳng còn ngủ được nữa rồi.

Nhưng cũng đúng là lạ thật Thanh Hà Đạo Tôn đột nhiên biến mất trước câu nói của chính mình, lời nói thì như ám chỉ vấn đề gì đó, cậu đưa tay lên càm mình không khỏi hoài nghi, " Ta đã chuẩn bị bị nơi nghỉ ngơi cho tất cả vậy nên hãy cố gắng nghỉ ngơi thật tốt " Mấu chốt để biết được mọi chuyện là câu nói này.

" Khoang đã " Ta đã chuẩn bị " một đạo tôn người trên vạn người mà lại đích thân đi chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho các tu sĩ ngoại môn bé nhỏ " Cậu nghĩ trong đầu với những manh mối để lại.


Không thể nghi ngờ gì nữa Thanh Hà Đạo Tôn với chức vị của ông ấy thì việc tự chuẩn bị nơi nghỉ ngơi là không cần thiết thêm cả thói quen hay vuốt bộ râu của chính mình mà ông hay làm cũng rất khác thường với những gì cậu hay nghe nói từ ông, chỉ khi suy tư hay cần tập trung ông mới lấy tay vuốt bộ râu mình thôi,
Với cả hành động kính lễ của Phong Vận Thiên Tôn quả thật không có sơ hở gì nhưng điểm mà cậu chú ý chính là đôi chân quỳ kia, đối với một bậc tiền bối thì quỳ một rối đa phần sẽ không đủ độ thành kính và nó cũng không phải cách quỳ của Tô Châu này, cậu quay đầu về phía chiếc bàn trên cùng nơi ông đã từng ngồi kia, không nghi ngờ gì nữa người ngồi trên đó từ khi dịch chuyển cả bọn đến đây không phải là Thanh Hà Đạo Tôn.

Cậu đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, thấy người từ lúc vào cửa của điện chính luôn im lặng và không có động thái gì là cậu đang đứng dậy làm gì đó làm những người hiện đang ngồi không khỏi tò mò, một số tu sĩ ở dưới cũng dừng hành động mà quay lên nhìn cậu.

Cậu thì chẳng để ý gì, bước dần lên chỗ ngồi của kia đúng là chiếc bàn khi nãy và như đúc ở điện chính nhưng bàn thì giống nhưng chỗ ngồi thì khác, từ khi nào mà Thập Nhị Liên Hoa Ổ lại trở thành Thập Nhất rồi, Cậu chưa để mọi người kịp suy diễn thì tay phải cậu tụ linh lực dồn một đấm xuống nơi chỗ ngồi kia, một cú đấm của cậu tạo ra một vụ nổ khổng lồ làm khói bụi bay mù mịt.

Đợi khói bụi tan đi thì với khuôn mặt với nước da trắng nõn kia nay đã lắm lem rất nhiều tro bụi và trên tay cầm một cuốn trục lệnh.

Cậu mở cuốn trục ra xem thì trên đó đề đúng bốn chữ Thử Thách Tranh Phòng.

" Thử Thách Tranh Phòng à! " Bỗng một cái đầu đang đặt trên vai cậu nhìn vào cuốn trục và nói với một chất giọng nhẹ nhàng.


Nhưng chính chất giọng ấy làm cậu lạnh gáy, cậu xay chân về sau và đá một vòng hình cung, cái giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn ngập cái mùi gian xảo đến ghê tởm ấy không ai khác chính là tên Sơ Vũ.

" Này này sao lại đá tôi thế tôi đã làm gì cậu đây nào " Hắn nhảy ra và nhé được đòn tấn công bất ngờ đó với khung mặt luôn để một nụ cười.

Cậu khó chịu nhìn hắn một lúc thì quay đi không để cho hắn một chút mặt mũi nào, giờ thì cậu hiểu vì sao lại kêu là cố gắng nghỉ ngơi rồi nguyên nhân chính là vì phải tranh phòng tốt để nghỉ ngơi.

cậu đúng từ chỗ mình nhìn khá cao nên thấy rất rõ các phòng gần với đài đều là phòng rất tốt nhưng càng lùi về thì càng đơn sơ và thậm chí là những gian nhà gỗ và lá, kiểu này mà để bàn thân ngủ ờ đó chắc về tới tông môn là khỏi để tông môn nhận ra.

Cậu nhìn bao quát xung quanh một lúc thì nhìn về phía Tây nơi thiên thời địa lợi vừa có thể tránh được ánh sáng mặt trời vừa có thể đón được bình minh một nơi an nhàn lí tưởng để ngủ và nghỉ ngơi thư giãn, không nói lời nào nữa cậu vứt cuốn trục xuống đầy nhanh chóng chạy vào điện phía tây.


Những kẻ phía dưới thấy cậu vứt cuốn trục cũng nhanh chóng nhảy lên tranh lấy, nhưng Dương Úc anh đã phi thân lên bắt lấy, nhưng rồi tự nhiên cuốn trục biến mất và rồi trên trời hiện lên bốn dòng chữ đó, lúc này nhưng ai thông minh thì chắc chắn đã biết được đây là thử thách gì mà không khỏi nhanh chóng chạy đi tranh nhưng rồi đời đâu dễ vậy vừa giành được thì cũng bị tranh lấy cứ thế một trận chiến toàn diện xảy ra.

Cậu thì đã chọn được gian ứng ý nên vừa tính đặt lưng xuống thì đột nhiên ngoài cửa số năm mũi tên linh lực bay với vận tốc khủng khiếp vào, Tấm chăn mềm mại cậu còn chưa dùng thì đã bị thủng gách hết.

Mặt cậu đang tươi sáng nhìn vào tấm chăn rồi đen lại dần, những người đanh đánh nhau kia đang đánh rất hăng say thì lạnh hết cả người bởi một đạo bá khí lạnh lẽo đang tòa ra từ nơi nào đó, làm tất cả bỗng phải ngừng lại



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.