Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 1



Thời điểm Kỳ Bạch khôi phục ý thức chỉ cảm thấy cả người đau nhức, hơi động ngón tay một chút liền cảm giác được thân thể truyền đến xúc cảm. Hắn mở to mắt, chỉ thấy được trên nền trời đen kịt có điểm một vài chấm nhỏ màu bạc.

“Ư, khụ khụ!”

Hắn khó khăn khởi động nửa người trên, cảm thấy yết hầu như là bị lửa đốt vậy, khát khô cả cổ. Thở một hơi, hắn lúc này mới có tâm tư đánh giá chung quanh. Khi nhìn đến cảnh tượng bốn phía là lúc, suy nghĩ của hắn ngừng lại, lập tức khủng hoảng.

Nơi đây là đâu?

Chung quanh là công trình kiến trúc bị tàn phá nặng nề, phía dưới công trình còn đắp lều, lúc này xem ra thời gian đã không còn sớm, trong lều lấp đầy người nằm la liệt, ngủ hỗn độn. Khi ánh mắt chuyển tới một chỗ, Kỳ Bạch thân là đồng tử lập tức đỏ mặt. Ở nơi đó, hai bóng thân thể trắng đang dây dưa, tiếng thở dốc nóng bỏng vang bên tai mọi người.

Kỳ Bạch hết ngại ngùng, liền nghi hoặc. Hai người dây dưa cùng một chỗ kia ở trước mắt bao người làm loại chuyện này, thế nhưng những người khác lại là biểu tình đã quen rồi, nhiều người vẫn kiên trì ngủ, thậm chí Kỳ Bạch còn phát hiện có vài người càng là mắt lộ ánh dâm nhìn về phía chỗ đó.

Kỳ Bạch giãy dụa từ mặt đất đứng dậy, mới vừa động, toàn thân lại phát đau kháng nghị. Vừa rồi Kỳ Bạch là nằm ở giữa đường, hơn nữa không chỉ mình hắn, còn có những người khác cũng cùng nằm trên mặt đất giống hắn, không ngừng phát ra tiếng ngáy ngủ.

Mình đến tột cùng là ở chỗ nào đây?

Kỳ Bạch có chút khủng hoảng, nơi này tuyệt đối không phải là nơi hắn vốn ở.

Ngăn chặn tâm tình khủng hoảng, Kỳ Bạch chậm rãi đi về một hướng, hắn muốn xem xét một chút hắn đến tột cùng là ở đâu.

Một đường đi tới, bên tai không ngừng vang lên tiếng thở dốc nóng bỏng, thậm chí Kỳ Bạch còn thấy mấy người đè một nữ nhân làm loại chuyện này, thậm chí nam nhân cùng nam nhân cũng tùy ý có thể thấy được.

Áp lực, trầm thấp, tuyệt vọng, hắc ám, đọa lạc.

Kỳ Bạch cảm thấy dưới bầu không khí tại đây, hắn ngay cả hít thở cũng có chút suyễn.

“Thạch Đầu, Thạch Đầu!”

Đột nhiên, một giọng gọi nhỏ khiến Kỳ Bạch chú ý. Theo tiếng nhìn lại, trong bóng đêm, lều phía dưới, hắn thấy một thân ảnh nhỏ gầy đang khoa tay múa chân cái gì đó với hắn, đại ý là gọi hắn qua.

Kỳ Bạch nhìn nhìn trái phải, rốt cuộc xác định người kia là đang gọi mình. Kỳ Bạch kéo thân thể đi vào lều, vào bên trong hắn mới phát hiện, người trong lều có thể nói là lớp này chồng lớp kia, người này đè người nọ, còn mang theo một cỗ dị vị nặng nề, thật không dễ ngửi.

Dưới tình huống này, thế mà còn có thể ngủ được!

Kỳ Bạch có chút bội phục, hắn đi đến chỗ người kia, phát hiện đó là một thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên ngồi dưới đất, trên đó phủ vải bố rách nát, trên người cũng mặc đồ rách tả tơi, lộ ra xương sườn cao cao nhếch lên.

“Thạch Đầu, anh hôm nay đi đâu? Buổi chiều nhóm người Cao Viễn kia tới tìm anh, anh có gặp bọn họ không? Bọn họ có làm gì anh không?” Thiếu niên kéo Kỳ Bạch qua để hắn ngồi bên người mình, nhỏ giọng thầm thì.

Cao Viễn?

Kỳ Bạch Trầm mặc, hiện nay hắn cái gì cũng không rõ ràng, chỉ có thể trầm mặc.

Thiếu niên giống như sớm đã quen Kỳ Bạch trầm mặc, cũng không để ý, tiếp tục nói, “Anh nói xem, vì sao bọn Cao Viễn nhìn anh không vừa mắt a, có phải anh lúc nào đó chọc tới họ hay không?”

Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai giờ?

Trong bóng đêm, Kỳ Bạch âm thầm nói.

Đột nhiên, thiếu niên cầm một thứ lạnh băng nhét vào trong tay Kỳ Bạch, “Anh hôm nay chắc còn chưa ăn ha, hôm nay em đào ra một Ngọc thạch, được hai bánh bột ngô, giữ cho anh một cái!” Thiếu niên đến gần bên tai Kỳ Bạch thấp giọng nói, còn cảnh giác nhìn bốn phía xem có người chú ý hay không.

Kỳ Bạch trầm mặc, sờ sờ cái bánh thiếu niên nói, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Được thiếu niên nhắc nhở, hắn mới cảm thấy bụng đói kêu vang, cũng bất chấp là cái gì, cầm lên cắn một ngụm.

“Phụt!”

Vừa ăn một ngụm, Kỳ Bạch sém chút phun hết thứ trong miệng ra.

Đây là cái gì, sao lại khó ăn như vậy?

Kỳ Bạch miễn cưỡng nuốt đồ ăn vào, lúc trôi qua yết hầu hắn thấy thô ráp như xốp vậy, mùi vị thứ đó, có chút đắng.

Chỉ ăn một ngụm, Kỳ Bạch đã hết muốn ăn.

“Rột!”

Tiếng đột nhiên vang lên khiến Kỳ Bạch kinh ngạc, lập tức mới ý thức được tiếng này là thiếu niên bên cạnh phát ra.

“Cậu…” Kỳ Bạch có chút chần chờ hỏi.

Thiếu niên sờ sờ bụng mình, thấp giọng nói, “Em hôm nay thật sự ăn no!”

Kỳ Bạch thở dài một tiếng, cầm bánh trong tay đưa cho thiếu niên, “Anh hôm nay thật sự không có khẩu vị, cậu có thể ăn giúp anh không?”

Thiếu niên nghe vậy liên tục xua tay, “Anh ăn đi, em hôm nay thật sự ăn no rồi, anh phải tin em!” Nói rồi còn vỗ vỗ bụng của mình chứng minh mình xác thực đã ăn no. Chỉ là bụng cậu thật sự không phối hợp, lời vừa nói ra, lại một tiếng bụng kêu.

Trầm mặc…

“Nếu cậu không ăn, anh liền ném nó đi!” Kỳ Bạch làm bộ muốn ném bánh trên tay đi.

“Đừng a!” Thiếu niên vội vàng đoạt lấy bánh, nhét vào miệng hai ngụm liền ăn sạch, một bộ sợ hắn ném mất.

Ăn xong, thiếu niên thỏa mãn ợ một cái, sau đó kéo Kỳ Bạch nằm xuống, “Chúng ta vẫn nên mau ngủ đi, không thì ngày mai không có tinh thần!”

Nằm xuống rồi dị vị nơi này càng thêm rõ rệt, không ngừng cuồng tiến vào trong mũi Kỳ Bạch, khiến hắn có chút khó chịu, Kỳ Bạch chậm rãi thiếp đi giữa mùi khó ngửi này.

Buổi sáng tỉnh lại, Kỳ Bạch vẫn có chút hoảng hốt, mãi đến khi đau nhức thân thể truyền mới khiến hắn tỉnh táo lại, nói cho hắn hết thảy đêm qua không phải mộng, đều là chân thật.

Nơi này thật sự là rất nhiều người, Kỳ Bạch cả đêm chỉ có thể nghiêng người, tỉnh lại cảm thấy thân thể sắp không phải của mình. Bất quá đây cũng là sự thật, thân thể này đích xác không phải của hắn.

Kỳ Bạch đã sớm nhận ra điểm này, thân thể mình tuyệt đối không có nhỏ gầy, gầy yếu như vậy, đi vài bước thở gấp vài bước, gần như có thể so với Lâm muội muội.

Kỳ Bạch là con Kỳ gia ở thủ đô, Kỳ gia tại thủ đô có thể nói là nắm trong hơn phân nửa mạch máu kinh tế thủ đô, không thiếu nhất chính là tiền. Mà làm con cháu Kỳ gia, Kỳ Bạch bản hẳn là hạnh phúc vô cùng khoái hoạt vô ưu tư. Thế nhưng, hắn lại chỉ là một con riêng, thân phận tại Kỳ gia có thể nói là rất đáng xấu hổ, ngày hạnh phúc còn cách hắn xa lắm.

Kỳ Bạch lớn lên ở cô nhi viện, lớn đến mười một tuổi, đột nhiên có một nam nhân tìm đến hắn, nói hắn là con ông ta. Kỳ Bạch không phải người thanh cao gì, để sống tốt hơn, hắn liền đi cùng này người gọi là cha này. Sau này hắn mới biết được, cha đến tìm hắn, chẳng qua là vì vợ của cha hắn vẫn không có con, lúc này mới nhớ tới còn có hắn.

Sinh hoạt tại Kỳ gia, trừ không được ai thích ra, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại, Kỳ Bạch tuyệt đối không thiếu. Hắn là người dễ hài lòng, tuy rằng bọn họ không cho hắn tình cảm, thế nhưng hắn đã rất thỏa mãn.

Làm con nối dõi duy nhất của Kỳ gia, Kỳ Bạch sau khi trưởng thành liền đến tập đoàn Kỳ gia làm việc, như thế qua năm năm, trong thời gian này, hắn không tốt không xấu, tuân thủ quy củ, để người ta không tìm ra nổi một chút sai. Thế nhưng người quản lý Kỳ gia lại không vừa ý, cho rằng hắn mất linh tính.

Ngày như vậy Kỳ Bạch từng cho là sẽ qua một đời, nhưng là chờ hắn tỉnh lại thì đến nơi này.

Nơi này là nơi nào Kỳ Bạch không biết, thế nhưng ngoại trừ một tia lo sợ không yên, hắn ngược lại không có cảm xúc dư thừa gì. Cuộc sống đối với hắn mà nói, chỉ cần có ăn có uống, có nơi ngủ là đã thỏa mãn.

Chỉ là, Kỳ Bạch không hề ngờ, địa phương này, so với hắn tưởng tượng còn tàn khốc khó sinh tồn hơn vạn lần. Chỉ sống đơn giản, cũng là một loại hy vọng xa vời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.