Thấy con trai mình nhớ thương thật lâu vẫn nhìn mình không chuyển mắt, Tô Minh Diệp tuy rằng mặt ngoài lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại có một tia mềm mại.
Thiếu niên trước mắt, là con trai của mình và Hứa Duệ, ban đầu cho rằng nó sẽ sống bình thường cả đời, nhưng cuối lại thức tỉnh lực tinh thần và dị năng.
Có lẽ nhìn thấu vui mừng trong mắt Tô Minh Diệp? Tô Hàm không khỏi kỳ quái, theo lý mà nói mình và vị Chủ Tịch này lần đầu gặp nhau mới đúng, nhưng sao dáng vẻ người này nhìn mình có cảm giác rất khác thường?
“Ăn cơm đi.” Hứa Duệ bầy đồ ăn lên bàn, nhìn hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, cười ra tiếng gọi.
Tô Hàm nghe vậy áp chế nghi hoặc trong mắt, cười nói với Tô Minh Diệp “Chủ tịch, chúng ta ăn cơm đi.”
“Ừ.” Tô Minh Diệp gật đầu, đột nhiên nói, “Đừng gọi chủ tịch, gọi là… Chú được rồi.”
Chú… Tô Hàm sửng sốt một chút, có phải quá thân mật rồi không, hơn nữa cậu cũng rất bất ngờ, thì ra vị Chủ Tịch trong truyền thuyết lại… bình dị gần gũi như vậy.
“Cháu là học trò của Hứa Duệ, cho nên có thể gọi ta là chú.” Nhìn Tô Hàm sửng sốt, Tô Minh Diệp mở miệng giải thích.
Tô Hàm nghe vậy rất thoải mái thì ra bởi vì thầy nha.
Nhìn Tô Minh Diệp và Tô Hàm tán gẫu, Hứa Duệ cười cười, nhưng có chút bất đắc dĩ “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, lát nữa cơm canh nguội mất đấy.”
“Vâng, thưa thầy.” Tô Hàm nói xong, bế con trai lên về phía trước, nói với Tô Minh Diệp, “Chú à, chúng ta đi thôi.”
Tô Hàm 囧, vì sao vị Chủ Tịch này lại giống thầy như vậy chứ, rất thích sờ đầu mình?
Chờ Tô Minh Diệp đi trước, Tô Hàm mới ôm con trai tới bàn ăn.
“Muốn thầy giúp con ôm bé không?” Nhìn Tô Hàm một tay còn bế con, Hứa Duệ mở miệng nói.
“Không cần, con để bé trong xe đẩy là được rồi.” Tô Hàm nói xong, lấy xe đẩy từ không gian xoay đặt bên cạnh bàn, sau đó ôm bé Tô Triêu vào trong.
“Bé không khóc sao?” Nhìn cậu bé trong xe đẩy, Tô Minh Diệp tò mò hỏi.
“Không đâu, con cháu rất ngoan.” Nói đến đây, Tô Hàm rất kiêu ngạo, con của cậu không biết có phải thấy ba chỉ có một mình hay không mà từ khi mới sinh cũng đã rất ngoan, rất ít khóc.
“Thật không? Vậy cháu thật hạnh phúc, con cũng không biết con…” Nhìn Tô Hàm và con của cậu, Tô Minh Diệp hưng trí bừng bừng, nhưng nói được một nửa mới nhớ tới, bây giờ Tiểu Hàm còn chưa biết nó là con trai mình, cho nên đành phải dừng lại.
“Cái gì?” Tô Hàm nghe được một nửa hỏi.
Nghe Tô Hàm hỏi Tô Minh Diệp nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, vừa rồi thật ra ông muốn nói, Tô Triêu khác với Tiểu Hàm, khi còn nhỏ cậu đặt biệt quấy.
“Ăn cơm đi, hai vị.” Hứa Duệ cởi xuống tạp dề trên người xuống, đặt hai bát súp xuống trước mặt Tô Hàm và Tô Minh Diệp, đúng lúc giải vây cho sự xấu hổ của Tô Minh Diệp.
“Cám ơn thầy.” Tô Hàm rất lễ phép nói lời cảm ơn.
Tô Minh Diệp một bên thấy thế cũng nâng tay với Hứa Duệ “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lại lấy thêm một bát cho mình, Hứa Duệ nói “Nào, đều nếm thử đồ ăn tôi làm, xem có hợp khẩu vị của hai người không.”
“Được.” Cười gật đầu, Tô Hàm vươn đũa gặp một món ăn gần mình nhất, nếm một miếng, phát hiện hương vị siêu ngon so với tưởng tượng.
“Ăn thật ngon!” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm tán thưởng nói, “Thật là không nghĩ tới, thầy chẳng những có lực tinh thần mạnh như vậy mà ngay cả nấu cơm tốt như vậy, thầy, về sau bạn đời của thầy rất có phúc.”
Hứa Duệ nghe vậy không nói gì, chỉ cười rất mờ ám liếc mắt nhìn Tô Minh Diệp một cái, xem đi, con của cậu cũng nói cậu rất có phúc đấy.
Đối mặt với ánh mắt đắc ý của Hứa Duệ, Tô Minh Diệp không thèm nhìn mà ăn canh, ngay cả khóe mắt cũng lười liếc lại.
“Tiểu Hàm, con đã ở Thành Trung Tâm một thời gian, mọi thứ có ổn không?” Dùng cơm xong, Tô Minh Diệp nhìn Tô Hàm hỏi.
Bởi vì di chứng của Hứa Duệ tái phát, nên không để ý được Tô Hàm, khiến nó bị ép bất đắc dĩ phải rời khỏi Thành Trung Tâm, chuyện này luôn làm Tô Minh Diệp áy náy.
Lúc trước sở dĩ không để ý được Tô Hàm là vì di chứng trên người Hứa Duệ tái phát, mình vừa phải chăm sóc Hứa Duệ, vừa tìm cách giải quyết di chứng, lại phải xử lý cả chuyện của Liên Minh, hơn nữa không thể để người khác phát hiện quan hệ của hai người họ.
Trong thời gian đó, ông thật sự không có lúc nào rảnh, thoát thân không được, nhưng cũng chính vì không để tâm, mà con trai phải chịu thương tổn rất lớn, trong lòng Tô Minh Diệp và Hứa Duệ vô cùng áy náy.
“Rất tốt ạ.” Đối với xưng hô của Tô Minh Diệp, Tô Hàm sửng sốt một chút, mới cười trả lời, tuy khi vừa sống lại rất không tự nhiên đối với chuyện đàn ông sinh con nhưng cũng vì sau khi sống lại vào ở trong nhà Lôi Dực, hơn nữa con trai còn rất đáng yêu, chậm rãi một thời gian cũng rất thỏa mãn, mỗi ngày đánh dị thú, chơi cùng con trai, cũng rất không tồi.
Nghe Tô Hàm nói không tệ, Tô Minh Diệp mới thả lỏng một chút, dừng lại sau đó hỏi “… Nghe nói, con sinh xong thì mất trí nhớ phải không?”
“À?” Tô Hàm nghe vậy kinh dị một chút, “Chú, làm sao chú biết được?”
“Chú nghe Hứa Duệ nói qua một lần.” Thuận miệng tìm lý do, Tô Minh Diệp hỏi, “Con… có muốn tìm lại ký ức không?”
Nghe Tô Minh Diệp nói, Tô Hàm kinh ngạc một chút, thì ra Chủ Tịch và thầy quan hệ tốt đến vậy sao? Ngay cả mình cùng để tâm đến?
Hơn nữa vừa rồi khi ăn cơm, thấy hai người họ tuy không có nhiều hành động, ngay cả ánh mắt cũng rất ít, nhưng không biết vì sao Tô Hàm ngoài ý muốn phát giác họ rất hài hòa.
Chẳng qua nghe Tô Minh Diệp nói câu kế tiếp, Tô Hàm buột miệng nói ra “Mất trí nhớ cũng có cách khôi phục sao.”
“Ừ.” Tô Minh Diệp gật đầu, nói “Người khác có lẽ không làm được, nhưng thầy của con thì được, cậu ấy có lực tinh thần, ngoại trừ am hiểu việc chuyển hóa năng lượng thú hạch thì còn có thể lợi dụng lực tinh thần để ‘thôi miên’, nếu con muốn khôi phục thì lực tinh thần của cậu ấy có thể giúp được con.”
“Vậy có ảnh hưởng gì xấu với thầy không ạ?” Tô Hàm trầm ngâm một tiếng, hỏi.
Nghe Tô Minh Diệp nói thì rất đơn giản, nhưng chuyện khiến người mất trí nhớ nhớ lại, Tô Hàm vẫn cảm thấy không phải là một chuyện dễ dàng, có lẽ sẽ tiêu hao không ít lực tinh thần hơn nữa lực tinh thần có liên quan đến ký ức, khi sử dụng lực tinh thần, độ khó yêu cầu nhất định cũng cực kỳ cao.
“Lực tinh thần của thầy con bây giờ đã cấp mười một, tuy rằng có khả năng sẽ chịu tổn thương, nhưng tu dưỡng vài ngày sẽ tốt.” Tô Minh Diệp trả lời Tô Hàm.
“Vậy thì bỏ đi.” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm trả lời.
Ngoại trừ sợ lực tinh thần của Hứa Duệ bị thương thì quan trọng hơn là cậu không phải ‘Tô Hàm’ trước kia, có làm thế nào cũng không khôi phục được trí nhớ của cậu ta, hơn nữa nói không chừng sẽ lòi đuôi.
Kết quả, Tô Hàm cứ như vậy bỏ lỡ một cơ hội có thể trước trước sự thật.
“Là vì không muốn thầy con bị thương?” Hơi nhíu hạ, Tô Minh Diệp hỏi.
“Cũng đúng, như mặt khác, con cảm thấy, bây giờ con sống rất tốt, hơn nữa những chuyện đã qua con cũng biết hết rồi, khôi phục ký ức hay không cũng không có gì khác biệt.”
“Ừ.”
Mặc dù thất vọng một chút, vì không có cơ hôi làm gì đó bù đắp cho còn trai, nhưng nghe được nó nói như vậy, làm ba, ông vẫn thấy rất vui mừng, bởi vì con trai ông rất rõ ràng, thứ mình muốn là cái gì.
Hứa Duệ lấy hai ly nước trái cây ra, nhìn tâm tình người yêu và con trai dường như không tồi, cười hỏi “Đang nói chuyện gì?”
Nhận nước trái cây trong tay Hứa Duệ, Tô Minh Diệp trả lời “Tùy tiện tâm sự.”
“À.” Đưa một ly nước trái cây khác cho Tô Hàm, Hứa Duệ ngồi bên cạnh Tô Minh Diệp.
Có lẽ bận tâm đến Tô Hàm ở đó, Tô Minh Diệp dịch sang bên cạnh một chút, để mình không quá thân cận với Hứa Duệ.
Hứa Duệ thấy thế cũng không nói gì, chỉ ngồi nhìn người yêu và con trai, uống nước trái cây mình pha với vẻ mặt thỏa mãn, cũng cảm thấy mình rất thỏa mãn.
“Tiểu Hàm, con cũng rất thích uống loại nước trái cây này sao?” Nhìn Tô Hàm chỉ trong chốc lát đã uống hết ly nước trái cây, Tô Minh Diệp hỏi.
“Đúng vậy.” Cười tủm tỉm gật đầu, Tô Hàm nói, “Chua chua ngọt ngọt uống rất ngon, chú cũng thích uống thứ này sao?”
Cậu vốn đang cho rằng, Tô Minh Diệp là một vị Chủ Tịch tính cách lãnh tĩnh hơn người, sẽ không uống mấy thứ nước trái cây chua chua ngọt ngọt mà chỉ có phụ nữ trẻ em mới thích.
Tô Hàm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nơi này của thầy sở dĩ có loại nước trái cây này, không phải là vì chủ tịch thích uống cho nên cố ý chuẩn bị đấy chứ?
Cũng không biết con trai đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của mình và Hứa Duệ, Tô Minh Diệp nghe vậy cong cong môi, đối với việc con trai của mình có cùng khẩu vị với mình tâm tình rất tốt.
Bởi vì mang theo con trai hơn nữa quấy rầy thầy quá lâu cũng không tốt, ngồi thêm một lát, Tô Hàm ôm con ra về.
***
“Vừa rồi hai người nói về chuyện gì?” Tô Hàm đi rồi, Hứa Duệ cười hỏi Tô Minh Diệp.
“Em hỏi nó có muốn khôi phục ký ức không, nó nói không cần.” Tô Minh Diệp tóm tắt đơn giản.
“Nếu nó nói không cần, thì có nghĩa là nó là thật sự không cần.” Hứa Duệ nói xong nở nụ cười, “Đứa bé này, cho bây giờ luôn biết mình muốn gì cần gì, rất giống cậu.”
Tô Minh Diệp nghe vậy cong cong khóe miệng, sau đó nghĩ tới chuyện gì, hơi nhíu mi hỏi “Đứa bé kia là con Lôi Nghị?”
“Ừ.” Hứa Duệ gật đầu, trả lời, “Vừa rồi em và nó nói chuyện phiếm, anh đã dùng lực tinh thần thử dẫn đường cho đứa bé sử dụng dị năng, đúng thật là dị năng biến dị hệ lôi không sai đâu.”
Tô Minh Diệp nghe vậy mi nhăn càng sâu, dường như rất không vừa lòng với kết quả này.
“Vậy Tô Hàm có biết không?”
“Có lẽ biết, anh cũng không rõ lắm.” Hứa Duệ lắc đầu, trả lời, “Chẳng qua anh cảm thấy chuyện này để con trai chúng ta tự mình xử lý thì tốt hơn.”
“Tự mình xử lý?” Tô Minh Diệp có chút lo lắng, “Nếu giống như lần trước thì làm thế nào?”
“Vậy lần sau nó tới đây, anh sẽ thăm dò một chút, xem nó có biết hay không.” Hứa Duệ nói xong ngồi cạnh Tô Minh Diệp, ôm Tô Minh Diệp từ phía sau, đầu tựa vào lên vai ông nói, “Thật ra em đừng quá lo lắng, ánh mắt Lôi Nghị tinh tường hơn Lâm Tuấn nhiều lắm, Lôi gia lại luôn trung thành với tình cảm, em cũng không phải không biết, hơn nữa con trai đã trải qua một đoạn tình cảm như vậy, tôi tin lần này nó sẽ không giống lần như trước, tiếp tục để mình bị thương.”
“Cũng không hẳn, ngược lại em cảm thấy Tiểu Hàm không nhất định sẽ thích Lôi Nghị, nếu không lấy tâm tính muốn ôm cháu trai của Vương Kha thì cậu ta đã sớm lừa gạt Tiểu Hàm đến nhà đó rồi.” Trừng mắt nhìn Hứa Duệ đang chơi xấu trên người mình, Tô Minh Diệp phản bác.
Hơn nữa quan trọng hơn là ông tuyệt không không muốn kết thông gia với cái tên Vương Kha kia.
Nghe Tô Minh Diệp nói, Hứa Duệ biết, có lẽ Tô Minh Diệp lại nhớ về chuyện quá khứ, thật là, đã hơn một trăm tuổi rồi, hơn nữa người ta cũng gả cho Lôi Trăn sinh được hai đứa con trai mà vẫn thích ăn dấm.
Chẳng qua Hứa Duệ rất thông minh trong lòng nghĩ thế, nhưng không nói ra, nếu không đêm nay mình sẽ phải ngủ trên ghế sopha. Thật vất vả hai người mới có cơ hội ở chung, ông cũng không muốn phải ngủ một mình.
“Trước đừng nói cho Tiểu Hàm, thân thế của đứa bé kia.” Một lát sau, Tô Minh Diệp lại đổi ý, “Em không muốn nó bị cuốn vào bên trong.”
Theo tình huống trước mắt, kết minh với Lôi gia là chuyện phải làm, nhưng nếu Tô Hàm và Lôi Nghị sống cùng nhau, thì nó nhất định cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực.
Lúc trước đưa nói cho người khác nuôi, thậm chí biết nó bị ép phải rời khỏi Thành Trung Tâm, cũng chỉ có thể phái người ở bên cạnh bảo vệ nó, hy vọng nó có được một cuộc sống bình thường, trong tương lai nếu mình và Hứa Duệ thất bại, cũng không liên lụy đến nó.
Nếu bây giờ lại khiến nó bị cuốn vào, thì không phải đã trái với ước nguyện ban đầu rồi sao? Vậy lúc trước còn đưa nó đi để làm gì.
Nghe người yêu nói, Hứa Duệ muốn nói bây giờ Tô Hàm đã có chủ kiến hơn nữa thức tỉnh lực tinh thần và dị năng, cũng đang chậm rãi mạnh mẽ hơn, bây giờ nó không cần ai bảo vệ. Dù nếu thật sự nó bị liên lụy vào chuyện đó, Hứa Duệ cũng tin rằng với năng lực của mình ông có thể bảo vệ Tô Hàm an toàn.
Chẳng qua vì không muốn người yêu phải lo lắng, Hứa Duệ không nói những lời trong lòng ra khỏi miệng, chỉ gật đầu, xem như đồng ý với Tô Minh Diệp.